Đứng im 1 lúc, Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng lau nước mắt, gạt cánh tay của Ninh Quang Diệu ra.
Hai tay Ninh Quang Diệu bỗng trống không, trực tiếp chống lên mặt đất, thất thần ngẩng đầu, buồn bã nhìn con gái.
- Ly hôn là chuyện giữa tôi và Dương Thần, Thủ tướng Ninh nếu ngài
thật sự hy vọng con gái ngài có cuộc sống tốt vậy mong ngài đừng nhúng
tay vào chuyện này, bởi vì tôi sợ nếu 1 ngày đó tôi phát hiện ra những
lời hôm nay của ngài đều là sự giả dối.
- Như vậy tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với ông nữa.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
- Nhược Khê, con….
- Như vậy thôi.
Lâm Nhược Khê chăn Ninh Quang Diệu nói
- Tôi không muốn nói gì nữa, cũng không muốn nghe thêm cái gì, tối nay coi như xong, tôi về.
Lâm Nhược Khê đi qua chỗ Ninh Quang Diệu, ra đến cửa cô đột nhiên đứng lại, thấp giọng nói:
- Ngài tối nay uống nhiều, đi nghỉ sớm 1 chút.
Nói xong, Lâm Nhược Khê mở cửa, đi ra ngoài.
Bên ngoài vệ sĩ và bồi bàn nhìn thấy Lâm Nhược Khê đi ra ngoài, đều muốn hỏi cô cần cái gì.
Bọn họ đều là thân tín của Ninh gia, cũng biết Lâm Nhược Khê chính là tiểu thư của Ninh gia, theo tình hình gần đây, quan hệ giữa Lâm Nhược
Khê và Ninh Quang Diệu đang tốt lên, tương lai cô có khả năng sẽ tiếp
quản Ninh gia.
Tự nhiên những người này đối với Lâm Nhược Khê vô cùng cung kính.
Nhưng vẻ lạnh lùng diễm lệ của cô làm cho bọn họ sợ hãi, lặng lẽ nhường đường cho cô đi.
Đến tận lúc Lâm Nhược Khê đi ra khỏi câu lạc bộ Bạch lộc nguyên,
không ít người thấy lo lắng, tiểu thư chẳng lẽ muốn về biệt thự ở Tây
Giao?
Nhưng đến lúc bọn họ đuổi theo ra đến cửa, lại phát hiện, Lâm Nhược Khê sớm đã không thấy đâu, dường như biến mất giữa màn đêm.
Trong phòng, Ninh Quang Diệu vẫn ngồi trên mặt đất, đến tận lúc trợ
lý mở cửa đi vào cũng chưa đứng dậy, như đang cúi đầu suy nghĩ việc nào
đó.
Trợ lý nhìn thấy cảnh này, sợ hết hồn, vội vàng chạy tới, muốn đỡ Ninh Quang Diệu đứng lên.
- Thủ tướng, ngài làm sao vậy? Ngài say rồi sao?
Ninh Quang Diệu xua tay, ra hiệu ông không có việc gì.
- Không sao, tửu lượng của ta cậu cũng biết đấy.
Nói xong, Ninh Quang Diệu chậm rãi đứng lên, trên mặt mang theo chút đỏ do rượu, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.
- Nhược Khê đi rối?
- Vâng
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra, trả lời:
- Tiểu thư tự mình đi ra khỏi câu lạc bộ, chúng tôi đuổi theo nhưng không kịp, ra đến nơi đã không thấy cô ấy đâu.
- Haiz….xem ra là sự thật, Dương Thần đã dạy cho nó 1 thân bản lĩnh.
Ninh Quang Diệu nặng nề mỉm cười vài tiếng.
Trợ lý do dự hỏi:
- Thủ tướng, thật ra tiểu thư đồng ý cùng ngài tới đây, có nghĩa là
cô ấy cũng muốn cải thiện mối quan hệ của 2 người, có lẽ là vẫn chưa
hoàn toàn thích ứng được.
- Khà khà
Ninh Quang Diệu liếc nhìn trợ lý, cũng không tiếp chuyện, chỉ cười ha hả mấy tiếng.
Trợ lý cảm thấy là lạ, không biết tại sao Ninh Quang Diệu lại đứng cười như vậy, nói khó nghe 1 chút là nhìn rất ngốc.
Nhưng Ninh Quang Diệu cũng không hồ đồ, đi đến bên bàn, rót cho mình chén rượu.
Ngửa đầu, Ninh Quang Diệu lại uống cạn chén rượu, giọng rất sảng khoái, dường như đang lầm bầm nói:
- Nhược Khê, con gái của cha, cho dù con không tin tưởng cha, nhưng
cuối cùng con vẫn quá đơn thuần, lại dễ mềm lòng, điểm này rất giống mẹ
con….
- Uống nhiều? Ha ha, cha con làm sao có thể uống say….nhưng được con quan tâm, cảm giác thật không tệ.
Mà lúc này ở vùng núi hoang vắng Tây giao, 1 bóng người linh động như tinh linh, bay xẹt qua những ngọn cây cao.
Làn váy tung bay, thân hình như kinh hồng.
Bỗng nhiên, cô gái dừng lại ở 1 cành cây tùng cao, mũi chân nhẹ nhàng đứng vững trên đấy.
Gió đêm, Lâm Nhược Khê ngửng đầu, ngắm ánh trăng sáng, trong đôi mắt đẹp hiện lên nhiều vẻ bối rối.
Cô cũng không biết tại sao mình lại có thể như vậy, cho tới bây giờ
cũng không có ai dạy cô, cô cũng chưa từng học qua, cô chỉ biết như vậy, coi chuyện này như lẽ đương nhiên.
Lâm Nhược Khê cũng không thèm để ý nhiều chuyện, ánh mắt cô thâm thúy ngắm bầu trời sao, mang đầy tâm trạng.
- Ông xã, em đã mềm lòng, em biết đó là giả dối, nhưng em không thể
làm được….em không biết nên làm gì bây giờ….Ông xã, anh đang ở đâu….
Lời nói của cô nhẹ nhàng theo làn gió….
Ở 1 nơi xa xôi.
Tokyo, trên đỉnh 1 tòa cao ốc, nơi ở của Bát Nhã.
1 người đàn ông lặng yên ngồi trên cái ghế dựa, phía dưới là thành phố đêm rực rỡ, nhìn về bầu trời phía tây.
Trên tay Dương Thần là chiếc vòng phủ thúy Phượng Tường lung linh óng ánh, tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt đầy nỗi nhớ nhung.
Lúc thì mỉm cười vui vẻ, lúc lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lúc lại nhíu
long mày, tràn đầy sự ưu thương, nhớ nhung, thống khổ, tự trách.
1 lúc lâu, hít 1 hơi, Dương Thần si ngốc nhìn ánh trăng cô đơn, mặt mờ mịt….
Ngăn lại cảm giác trong lòng, khóe mắt ngấn lệ quang.
Vắng lặng vì cách biệt đôi nơi, không cam lòng nhìn ánh trăng oán trách
….
Côn Luân, từ xa xưa đã là nơi nổi tiếng, có truyền thuyết còn cho rằng đây là nơi ở của Tây Vương Mẫu.
Mà Côn Luân đối với phương nam được coi như “thảo nguyên Khương đường”, là bởi vì bên trong có cây ca-cao sinh tồn.
Người bình thường đều cho rằng tại nơi hoang vu này, cây ca-cao như
sinh mệnh của nơi này, ngoại trừ 1 số ít động vật, con người rất khó
sinh tồn ở nơi đây, nhưng cây ca-cao lại có thể.
Chư tiên thượng cổ trước khi biến mất, vẫn duy trì trận pháp thượng
cổ như trước, vì để đảm bảo an toàn, tránh sự quấy nhiễu của bên ngoài,
chính là Huyễn cảnh trong không gian song song độc lập được tiên nhân
thượng cổ hợp lực mở ra.
Bởi vì sự biệt lập với bên ngoài, từ xa rừng cây ca-cao nhìn có chút thần bí.
Cảnh vật nơi đây mang nét thượng cổ, linh khí nơi này hơn hẳn những
nơi thế tục, dần dần trở thành nơi tốt nhất để tu sĩ Hoa Hạ ẩn cư.
Trải qua hơn mười vạn năm thay đổi, cùng với sự biến đổi trong giới
tu hành, là sự tranh đấu giữa 2 phe chính – tà, tới 2 vạn năm trước,
trận pháp Huyễn cảnh đã bị Hồng Mông và gia tộc Thượng Cổ chia nhau
khống chế.
Hồng Mông chiếm cứ thiên đảo, trôi lơ lững trên 4 giới Thiên Địa
Huyền Hoàng, do mấy vị Thái thượng trưởng lão cực ít ở thiên giới nắm
quyền lực.
Mà sau đó, vô số gia tộc hơn hai nghìn năm trước dần dần bị Lạc gia,
Ninh gia và Tiêu gia hợp lại, 3 gia tộc này lần lượt thu thập những gia
tộc yếu hơn, tạo thành thế chân vạc.
Cho dù triều đại Hoa Hạ đã thay đổi, quần hùng cũng mạnh lên, Hồng
Mông của Huyễn cảnh vẫn yên ắng nắm quyền phía sau, tộc ẩn thế cũng có
được chút năng lực.
Hai vạn năm nay, Chư thần hải ngoại coi như nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự.
Mà vùng đất phía đông bắc Huyễn cảnh, chính là địa bàn của Lạc gia trong 3 gia tộc lớn.
Lạc gia có đất đai vô cùng rộng lớn, tòa biệt thự đá xanh trạm ngọc, giống như tiên cung, đầy vẻ uy nghiêm.
Trời đêm thanh vắng, trong thư phòng trên lầu 3 của biệt thự Lạc gia, có chiếc giá sách cổ bằng gỗ đỏ, đây là thứ vô gia, thế nhưng trong
phòng cũng treo những ngọn đèn pha lê lung linh, lóa mắt, có cả máy
tính, tivi và các thiết bị hiện đại khác.
Thật ra cũng chẳng có gì là lạ, Hồng Mông và gia tộc ẩn thế của Huyễn cảnh vốn cũng theo bước tiến văn minh nhân loại, chua bao giờ phản đối
việc sử dụng các thiết bị tiên tiến này.
Dù sao khi 1 đứa trẻ sinh ra, tóm lại cũng không thể ngay lập tức
biến thành 1 tu sĩ, đều phải ăn uống, học tập lớn lên, cũng phải có
những trò chơi tiêu khiển.
Không thể nào buổi tối không có đèn, mà đốt nến thắp sáng cho trẻ con đọc sách, cũng không thể không cho nó dùng máy tính, mà ngày ngày đi
thư viện tìm đọc những bộ sách nói về văn minh của nhân loại.
Nhiều gia tộc và những trưởng bối đều đã tiếp nhận những thành tựu
khoa học tiên tiến, nhưng tu luyện vẫn là điều quan trọng nhất, thực lực quyết định đến sự hưng suy của gia tộc, và quyết định gia tộc có thể
tồn tại trong xã hội này hay không.
Lúc này trong thư phòng, 1 người đàn ông mặc trang phục Hán, 1 mái
tóc đen dài sau gáy, đang ngồi trên ghế, cau mày nhìn tờ giấy trắng đang cầm trên tay.
Khuôn mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng như tảng đá, nhưng đường nét rõ ràng, đặc biệt là đôi lông mày, anh khí vô cùng, tràn đầy mị lực.
Ở bên cạnh chiếc bàn, người đàn ông mặc áo màu vàng, dáng vẻ bình
thường, đã có chút tuổi tác, đang đứng nghiêm túc, có chút bất an.
Qua 1 lúc lâu, người đàn ông mặc áo vàng cuối cùng cũng không nhịn nổi, thấp giọng cười hỏi:
- Gia chủ, ngài thấy đây là đồ thật chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...