- Đúng vậy, đó là mẹ tôi, họ của tôi, là Huyn, tên gọi Huyn Eum Jeong…
- Không! Không thể nào! Cô ta nói… cô ta nói đã…
Park Cheo nhớ tới chuyện năm đó, nhất thời nghẹn lời, sắc mặt tím tái.
Eum Jeong cười lạnh nói:
- Sao vậy, nói không được? Vậy tôi giúp ông nói! Năm đó, mẹ tôi là trợ lý của ông, ông lại tham luyến vẻ đẹp bà ấy, để bà ấy đi theo ông, mang thai tôi, cuối cùng lại bởi vì liên quan đến thanh danh, mà bảo mẹ tôi bỏ tôi đi!
- Mẹ tôi vốn không đành lòng, lừa ông nói là đã bỏ đứa nhỏ, vốn là muốn từ từ chờ bụng lớn lên, cầu xin ông đồng ý giữ lấy đứa con gái tôi đây…
- Nhưng, tại thời điểm kia, vì để tin đồn trong công ty chìm xuống, ông đưa mẹ tôi một khoản tiền, bảo bà ấy đi xa, không muốn gặp lại mẹ tôi nữa…
- Ông có biết không, mẹ tôi sau khi sinh tôi, chưa từng có một ngày tươi cười, trong lòng bà tràn ngập oán hận đối với kẻ bội tình bạc nghĩa là ông, bà ấy cũng hận cả tôi! Bà ấy đánh tôi, mắng tôi, vô lý bảo tôi quỳ xuống, nói tôi là tiện chủng…
- Bà ấy… mãi đến khi bà ấy quá mức nát rượu, ung thư gan giai đoạn cuối mới nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi biết, bà ấy khóc nói xin lỗi tôi… Nhưng tôi không trách bà, tôi hận chính là ông! Hội trưởng Park Cheon!!
Tiếng khóc của Eum Jeong làm toàn bộ những người có mặt sinh ra cảm giác tê tâm liệt phế, tình cảm áp lực trong lòng người con gái kia, là thứ khiến người ta hoảng sợ.
Cha ruột của mình, lại là người mình hận nhất!
Park Cheon cuối cùng không chống đỡ được, ngồi sụp xuống mặt đất, giống như lập tức già đi mười mấy tuổi, cũng không biết có cảm thấy xấu hổ vì hành vi năm đó hay không.
- Cho nên cô… vào trong nhà này, chính là muốn báo thù cho mẹ mình?
Park Cheon ngẩng đầu, ánh mắt ướt át nhìn Eum Jeong mặc đồ của người phục vụ, cốt nhục thân sinh của mình.
Dựa theo vai vế mà nói, Eum Jeong là con gái nhỏ nhất của ông ta, điều này cũng khiến Park Jung Soo ở phía sau có đủ loại thần sắc khác nhau, không ngờ cô phục vụ trẻ tuổi này lại là em gái cùng cha khác mẹ của mình!
- Đúng vậy, tôi luyện taekwondo, học lễ nghi của đại gia tộc, chính là muốn đi vào nhà họ Park, vì ngày hôm nay, kéo xuống lớp ngụy trang đường hoàng của ông!
- Tôi muốn cháu ngoại ông yêu mến nhất, người thừa kế của ông, ở trong hôn lễ tốt đẹp nhất, ngã xuống không dậy được nữa! Tôi muốn ông chịu báo ứng vì hành phi cực kỳ tàn ác ông đã làm năm đó!
Eum Jeong thét lên chói tai, nước mắt tung rơi.
Lòng Park Cheon chịu đả kích lớn, hô hấp dồn dập,
- Con gái, Eum Jeong… Cha… thật xin lỗi con…
Chuyện khiến cho những người xung quanh cảm thấy bất ngờ đã xả ra, Park Cheon không ngờ thừa nhận tất cả mọi người chuyện giống như lời Eum Jeong nói, dường như cũng không có ý muốn che dấu.
Park Cheon nghẹn ngào, ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn Eum Jeong,
- Nhiều năm như vậy, vào lúc đêm khuya, cha thường sám hối vì hành vi năm đó… Nhưng ông trời cũng không thể cho cha cơ hội quay lại… Cha không còn mặt mũi đi gặp mẹ con, bởi vì cha sợ ánh mắt căm hận của bà ấy…
- Cha già rồi, cha biết sai rồi… Con gái, con có thể cho cha một cơ hội hay không. Nếu cha biết con là con gái mình, cha nhất định bồi thường gấp trăm nghìn lần. Eum Jeong… con gái cha… con có thể tha thứ cho người cha như ta không?
Park Cheon cũng là lụy tình, áy náy với Huyn Chi Wan lúc trước, giờ phút này đã trở thành tình thương của người cha đối với Eum Jeong.
Ông ta phát hiện, Eum Jeong ưu tú như vậy, giống mẹ của cô ta như vậy, nhưng nhiều năm qua ông ta đều không phát hiện ra!
Đương nhiên, cho dù là Eum Jeong vô cùng bình thường, giờ phút này Park Cheon cũng biến cô thành cô con gái nhỏ vô cùng yêu thương.
Nhưng, trong mắt Eum Jeong vẫn tràn ngập lạnh lùng và khinh thường,
- Ông không cảm thấy buồn cười sao? Tôi hạ độc cháu ngoại ông, tôi hận ông thấu xương, ông lại muốn tôi nhận giặc làm cha?
Park Cheon đột nhiên nhớ tới việc này, nhanh chóng đứng lên, chạy tới trước mặt Dương Thần, cầu xin nói:
- Dương tiên sinh, xin cậu buông tha Eum Jeong, con bé là hận tôi quá mức, chứ không phải hận Ji Yoen!
- Nếu Ji Yoen đã an toàn rồi, về sau tôi sẽ chăm sóc tử tế cho nó, sẽ không phát sinh chuyện giống lần này nữa… Eum Jeong, Eum Jeong là con gái tôi mắc nợ nhiều năm, tôi không thể để nó chịu tổn thương!
Đồng tử Eum Jeong co rút lại, cố nén nước mắt, cự tuyệt nói:
- Không cần ông hư tình giả ý! Dương tiên sinh muốn giết tôi, tôi cầu còn không được! Ít nhất không phải nhìn thấy bộ mặt dối trá của ông! Cũng là trừng phạt đúng tội!
- Con… Eum Jeong còn đừng giả điên nữa!
Park Cheon tiếp tục cầu xin Dương Thần,
- Dương tiên sinh, cho dù cậu có yêu cầu gì đi nữa, tôi đều đồng ý. Chỉ xin cậu đừng thương tổn Eum Jeong!
Dương Thần đưa tay đẩy Park Cheon ra, cau mày nói:
- Tôi không quan tâm cô ta có phải con gái ông hay không, cô ta dám hại Ji Yoen, nhất định phải chết!
Mọi người hoảng sợ, Dương Thần không ngờ lại không để ý Park Cheon, hơn nữa Eum Jeong lại đáng thương như vậy, Ji Yoen cũng không còn gì đáng ngại nữa, còn muốn ngay tại chỗ giết chết Eum Jeong!
Lại nói, Dương Thần dường như ý chí sắt đá, tàn khốc vô tình đều là vì Ji Yoen.
Park Cheon bị đẩy ra, vẫn điên cuồng lao đến, túm cánh tay Dương Thần, khóc lóc kêu:
- Tôi đồng ý nhận cái chết thay Eum Jeong! Dương tiên sinh, tôi biết chúng tôi không ai ngăn được cậu! Cậu giết chết lão già tôi đi! Đời này của tôi sống đủ rồi, nhưng cuộc đời của Eum Jeong vừa mới bắt đầu!
Park Cheon giờ khắc này, nào còn có bộ dáng phú hào lớn ở Châu Á, hoàn toàn là dáng vẻ liều lĩnh đáng thương của người cha vì một đứa con gái.
Eum Jeong ngẩng đầu lên, không cho nước mắt lăn xuống, không hề cử động.
Dương Thần hết kiên nhẫn, bỏ lại Park Cheon, hơn nữa còn để Jane giữ chặt ông ta lại.
- Có phiền hay không, tôi muốn giết con gái ông, liên quan gì đến lão già ông!
Dương Thần trợn mắt mắng to, đi về phía Eum Jeong.
Eum Jeong nhắm hai mắt lại, chờ nhận lấy cái chết, cô đã từng chứng kiến bản lĩnh của Dương Thần, biết không phản kháng được hắn.
- Anh không thể giết cô ấy.
Một giọng nói lạnh lẽo cất lên.
Kim Chul, đột nhiên xuất hiện che chở trước mặt Eum Jeong, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dương Thần, giống như báo săn.
- Chỉ bằng cậu?
Dương Thần cười nhạo,
- Cậu ngăn được tôi sao?
Kim Chul lắc đầu,
- Không ngăn được.
- Vậy còn tới chịu chết?
Kim Chul bình tĩnh nói:
- Tôi không phải tới ngăn anh, mà là muốn nói cho anh chân tướng.
- Chân tướng?
Dương Thần cười như không cười.
- Không!
Eum Jeong ở phía sau điên cuồng lôi kéo Kim Chul, khóc hô:
- Anh cút ngay! Anh ta muốn giết tôi anh đến làm gì?
Kim Chul cũng dùng sức đưa tay ôm Eum Jeong vào trong lòng, hét lớn nói:
- Người hạ độc Ji Yoen là tôi!! Eum Jeong cô ấy vô tội!
Giọng nói giống như tiếng chuông, làm cho tất cả lặng ngắt như tờ!
Eum Jeong vùi đầu vào trong lòng ngực Kim Chul, hoàn toàn khóc ra nước mắt, đánh vào lòng ngực Kim Chul,
- Anh sao phải như vậy! Em là người đáng chết! Anh vì cái gì phải như vậy!! Huhu…
Những người ở đây dường như đều nhận ra điều gì, nhưng lối suy nghĩ đều có vẻ hỗn độn.
Luật sư Kim nghe thấy lời này của con trai, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không biết nói gì, vừa hoảng loạn, lửa giận công tâm, nhất thời tức giận đến mức ngất đi!
- Dương Thần, anh không phải là người lạm sát người vô tội, tôi tin anh. Tôi hiện tại sẽ nói cho anh biết, người tôi yêu, là Huyn Eum Jeong, cô ấy mới là tương lai của cuộc đời tôi.
- Tôi có thể vì cô ấy, giết chết Ji Yoen, thậm chí có thể giết chết Hội trưởng! Tôi biết việc này là không công bằng với Ji Yoen, nhưng tôi không có cách nào khác, tôi vì Eum Jeong, có thể biến thành kẻ điên, một kẻ khốn nạn!
- Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy, trên người Eum Jeong có độc tố.
Dương Thần thản nhiên nói.
Kim Chul cười cười,
- Anh không biết điều này rất buồn cười sao, nếu tôi là người hạ độc, sau khi hạ độc xong sẽ thay quần áo, sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng như vậy.
- Lúc trước tôi không phát hiện, nhưng Eum Jeong nhất định là lúc giúp tôi sửa sang lễ phục của chú rể, nhìn thấy lọ bột phấn kia, cho nên cố ý lây dính lên người cô ấy một chút. Tôi lại không biết chuyện, lọ bột phấn kia, đã bị tôi đổ vào cống thoát nước rồi.
Nói xong, Kim Chul nhẹ nhàng vuốt sợi tóc của Eum Jeong nói:
- Cô gái ngốc, sao em phải làm loại chuyện này, đây là lựa chọn của anh, người chết nên là anh…
- Nhưng anh rất vui, anh nghĩ tình yêu của em đối với anh không phải thật lòng, nhưng bây giờ xem ra, là anh hiểu lầm em… Em đồng ý nhận tội thay cho anh, anh rất vui…
Eum Jeong dùng sức lắc đầu, nước mắt lã chã nói:
- Em không muốn anh chết… em không muốn…
Một đôi tình nhân số khổ này làm cho những người xung quanh đều tâm sinh ai thán, cảm giác sợ hãi cũng yếu bớt đi.
Nhưng lúc này, Dương Thần vẫn lạnh như băng giãn mày ra, lộ ra nụ cười thần bí, nói với Jane ở bên cạnh đã sớm hé miệng mỉm cười nói,
- Em yêu, em thấy anh diễn thế nào? Danh hiệu ảnh đế Oscar năm nay hẳn là của anh nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...