Trương Như lập tức gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, cô giáo Jane, anh ấy tên Khương Tiểu Bạch.
- Chậc chậc…
Dương Thần nghiêm trang tán thưởng nói:
- Nhanh như vậy đã dính như keo như sơn, xem ra Khương Tiểu Bạch thu hồi được đất đai bị mất rồi.
Nói ra lời này xong, vợ chồng Khương Tiểu Bạch không ngừng xấu hổ.
Tối hôm qua sau khi trở về Seoul, loại vui sướng sau khi sống sót từ tai nạn này, gặp lại trong sinh ly tử biệt khiến hai vợ chồng rốt cuộc đã giải quyết hết hiềm khích lúc trước, thực tâm hiểu biết lẫn nhau.
Hầu như toàn bộ nửa sau của đêm, vợ chồng hai người đều ở trong phòng điên loan đảo phượng, vết thương của Khương Tiểu Bạch sau khi được Dương Thần chữa khỏi thì trở nên sinh long hoạt hổ, gây sức ép Trương Như đến muốn sống muốn chết, giống như muốn bổ sung lại những ngày tháng thiếu khuyết chia ly đó.
Điều này cũng mới có thể khiến Trương Như sáng sớm vẫn còn vẻ mặt xuân ướt át, bị Dương Thần cùng Jane bỡn cợt.
Nhưng, vợ chồng hai người suy cho cùng vẫn rất cảm kích Dương Thần, nếu không phải Dương Thần, bọn họ đều táng thân nơi biển rộng rồi, chuyện xảy ra tối hôm qua, đương nhiên sẽ không nói ra ngoài.
Khi xuống đến tầng dưới, Dương Thần mới biết đôi vợ chồng Trương Như định đi làm thủ tục tạm rời cương vị công tác, sau đó cùng nhau quay về Trung Hải.
Khương Tiểu Bạch có chút do dự, nhưng vẫn bạo gan mời Dương Thần một mình đi tới một góc, rất nghiêm túc cúi mình vái chào hắn.
- Lời cảm ơn không cần phải nói nữa, sau này ở Trung Hải nếu tôi giết người, cậu đừng gây thêm rắc rối là được.
Dương Thần cười nói.
Khương Tiểu Bạch nhếch miệng nói:
- Dương thiếu gia, tôi là người nhà nước, tôi cảm ơn anh, nhưng vẫn công tư rõ ràng như cũ. Tuy anh có thể không để ý đến chút cảm kích này của tôi, nhưng tôi vẫn muốn chính thức cảm ơn anh.
- Cám ơn anh, Dương thiếu gia, anh khiến cho tôi tin tưởng, chỉ cần tôi thật sự yêu vợ mình, vẫn luôn tốt với cô ấy, cô ấy nhất định sẽ hiểu được dụng tâm của tôi.
Dương Thần nao nao, lập tức lắc đầu nói:
- Cũng không nhất thiết như vậy, là trong lòng hai người đều nhớ đến đối phương.
Khương Tiểu Bạch nói:
- Có lẽ vậy, nhưng nếu không có chút tình cảm nào, thì làm sao có thể thành vợ chồng. Dù như nào đi nữa, từ nay về sau, dù Tiểu Như giận tôi thế nào đi nữa, hiểu lầm tôi như nào đi nữa, tôi vẫn sẽ đối tốt với Tiểu Như, ít nhất tôi có quyết tâm này.
Dương Thần nhìn vẻ mặt tự tin của Khương Tiểu Bạch, không khỏi nghĩ đến mình và Lâm Nhược Khê.
Đúng vậy, dù cho cô ấy nghĩ như nào, mình đối tốt với cô ấy là tự do của mình, bản thân cam tâm tình nguyện, tội gì phải nghĩ nhiều chứ…
Sau khi tiễn vợ chồng Khương Tiểu Bạch, Dương Thần nghe lời Jane, đi đến chỗ kinh doanh độc quyền của Giorgio Armani mua một bộ tây trang, dùng để tham dự hôn lễ của Ji Yoen.
Jane lại vì không muốn nổi bật hơn cô dâu, nên rất mộc mạc chọn váy liền thân BV trắng, nhìn rất xứng với Dương Thần.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, hai người đi tới sơn trang Tinh Nguyệt, đó là sơn trang xa hoa ở Seoul được thành lập bởi tập đoàn Tinh Nguyệt, bình thường người có thể đến không phú thì cũng quý, các loại cơ sở thiết bị không cần chuẩn bị nhiều là có thể tổ chức hôn lễ.
Park Cheon vốn đang cùng một vài thương nhân và quan viên quan trọng của Hàn Quốc nói chuyện phiếm, nhìn thấy Dương Thần và Jane xuất hiện, lập tức để lại những người đó, đến chào hỏi Dương Thần.
Ông ta chính là nhân vật thông thiên của Hàn Quốc, chuyện phát sinh trên biển tối hôm qua, người khác không rõ ràng, nhưng ông ta đều có nghe nói.
Nghe nói lúc quân đội Hàn Quốc đuổi đến chỗ hai chiếc du thuyền, còn đụng phải một chiếc quân hạm New Zealand, trên thuyền phát hiện ra đám người Vũ Liên sư thái cùng đám người A Hào đều chết vô cùng thê thảm.
Một vài phần tử Bắc Fuyu bị bắt để lộ ra, chỉ có một người đơn thân độc mã xâm nhập phòng chỉ huy làm tất cả những chuyện đó, bọn họ đều bị dọa sợ mất mật.
Park Cheon liên tưởng đến Dương Thần lúc trước, cảm thấy dù không phải Dương Thần làm, cũng không khỏi liên quan đến hắn.
Nhân vật như vậy mới là nhân vật mạnh mẽ thật sự, ông ta đương nhiên muốn làm tốt quan hệ.
- Dương tiên sinh, bác sĩ Jane, hai người quả thật đã tới, tôi còn lo hai người không đến.
Park Cheon nhiệt tình nói.
- Hôn lễ của Ji Yoen, đương nhiên phải tham gia rồi, Hội trưởng vẫn là đi tiếp đãi những vị khách khác đi, chúng tôi tùy ý ngao du là được rồi.
Dương Thần nói.
Vẻ mặt Park Cheon không vui,
- Hay là Dương tiên sinh cảm thấy thương nhân như tôi toàn người thối mùi tiền, không lọt được vào pháp nhãn của Dương tiên sinh? Các quan khách khác ở đây, nào có nhân vật nào có thủ đoạn vô cùng kỳ diệu có thể đánh đồng được với Dương tiên sinh?
Dương Thần khẽ nhíu mày, lão già này chỉ sợ là liên tưởng đến việc người gây ra chuyện ở trên biển là mình, từ chối cho ý kiến cười cười.
Park Cheon lại nói bóng nói gió thăm dò vài câu, Dương Thần đều giả bộ hồ đồ cho qua. Nói đùa, thừa nhận chuyện này, chẳng phải là chứng minh mình cầm Phật tâm xá lợi đi sao? Tuy không sợ rắc rối, nhưng vẫn nên bớt đi thì hay hơn.
Park Cheon tự tìm mất mặt, cũng chỉ có thể cười gượng tránh đi.
Dương Thần cùng Jane sau khi hỏi phòng cô dâu liền đi đến xem nhân vật chính Ji Yoen của ngày hôm nay.
Đi đến bên ngoài một gian phòng màu trắng bên trong sơn trang thì bị bảo vệ ở bên ngoài ngăn lại.
Eum Jeong từ bên trong chạy ra, vẻ mặt mang theo xấu hổ nói:
- Thực xin lỗi, Dương tiên sinh, Jane tiểu thư, tiểu thư nói cô ấy không muốn gặp lại hai người.
Dương Thần nóng mặt, tuy sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn thật sự cảm thấy mất mát, trong lòng lại không có nổi chút tức giận nào, luôn cảm thấy có lỗi với Ji Yoen.
Hai người đành phải trở lại trung tâm sơn trang, ngồi ở vị trí đầu, chờ hôn lễ bắt đầu.
Mà ở một nơi khác, Ji Yoen mặc váy cưới màu trắng ngồi trước gương trang điểm, giống như một con búp bê Barbie vô cùng tinh xảo, tùy ý để nhóm nhân viên trang điểm giúp cô chuẩn bị.
Nhưng dù là ai cũng có thể thấy được, nét mặt của búp bê Barbie vẫn luôn khó coi, đặc biệt là nước nhuận trong con ngươi, còn có chút tơ máu do việc ngủ không ngon lưu lại.
Eum Jeong đi tới, báo cáo nói:
- Tiểu thư, theo sự phân phó của cô, không để Dương tiên sinh bọn họ tiến vào.
- Ừ.
Ji Yoen thản nhiên đáp lại, trong lòng vô cùng ai oán, mình nói không cho vào thì thật sự không vào, chẳng lẽ mình thật sự không được để trong lòng như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Ji Yoen giống như bị ngâm trong nước đá, cảm giác thất bại khiến cô khó chịu mà hờn dỗi.
Dương Thần quay về chỗ ngồi cũng không biết thế nào, trong lòng lo lắng không yên, vừa nghĩ đến chút nữa Ji Yoen đã thành vợ người ta, đôi chân đều không nghe theo sự sai khiến mà run lên.
Jane nhìn thấu sự khác biệt của hắn, âm thầm khẽ lắc đầu, nhưng lại không nói gì.
Cuối cùng, theo tiếng pháo mừng vang lên, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Toàn bộ khu cỏ giữa sơn trang Tinh Nguyệt đều biến thành biển hoa màu trắng và hồng nhạt, dàn nhạc giao hưởng chuyên nghiệp được mời đến diễn tấu khúc nhạc hôn lễ.
Các vị khách ở đây cho dù là vui là ác đối với nhà họ Park, nhưng giờ khắc này đều lộ ra bộ dáng chân thân, chú mục vào một đôi cô dâu chú rể đang đi về phía mục sư ở trên đài cao kia.
Dương Thần có chút ngây ngô, bị Jane kéo đến chỗ ngồi phía sau, chỉ thấy Ji Yoen giống như công chúa bạch tuyết, đang cùng đám phù dâu đi tới, tùy ý để Park Cheon lôi kéo đi về phía trước.
Cánh hoa trên bầu trời bay theo gió, mùi vị ngọt ngào của niềm vui mừng tràn ngập không khí, nhưng những thứ đó dường như cách Dương Thần rất xa.
Dương Thần chỉ cảm thấy mình vào lúc này giống như ở trong trạng thái chân không, không ngửi thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì, trong mắt, chỉ có hình ảnh Ji Yoen đang tới gần.
Ji Yoen đội chiếc khăn lưới tinh tế trên đầu, che lấp dung nhan thanh xuân tuyệt mỹ của cô, cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cô là như nào. Nhưng từ bước đi, có thể nhìn thấy một chút gian nan.
Kim Chul lúc này đã đứng ở phía dưới đài, cậu ta vẫn sắc mặt trước sau lạnh lùng như cũ, người mặc tây trang màu trắng, tư thế oai hùngc ao ngất, giống như người kết hôn không phải cậu ta, cậu ta chỉ là bảo vệ của chú rể mà thôi.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Park Cheon, Ji Yoen đi đến trước mặt Kim Chul, mặt cô hơi hướng về phía Dương Thần, nhưng lại quay trở về.
Giờ này Park Cheon lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, giống như may mắn đường đi đều không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, chuẩn bị giao tay của Ji Yoen cho Kim Chul.
Nhưng, biến cố bất ngờ xảy ra!
Bước chân của Ji Yoen bỗng nhiên mềm nhũn xuống, toàn bộ thân thể giống như bị rút đi xương cốt, lảo đảo ngã xuống đất!
Soạt!
Toàn hội trường kinh động, không ít người đều phát ra tiếng thét chói tai.
Park Cheon cùng luật sư Kim, Kim Chul và mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Ji Yoen!!!
Dương Thần kịp phản ứng, lắc mình một cái giống như mãnh hổ nhào tới bên cạnh Ji Yoen, tháo khăn sa trên đầu cô xuống, lại phát hiện ra đôi môi cô giờ phút này trở nên trắng bệch, hơi thở dồn dập, đồng tử không ngừng co rút lại!
- Ji Yoen!! Cháu ông! Cháu… cháu làm sao vậy? Cháu đừng dọa ông ngoại!!
Park Cheon gào thét khóc lên, gục xuống bên người Ji Yoen, nét mặt già nua vô cùng hoảng loạn.
- Tránh cả ra, tôi là bác sĩ!
Jane lúc này tách được đám người vây quanh, vọt tới trước mặt Ji Yoen, đẩy mí mắt Ji Yoen lên, cẩn thận kiểm tra, mắt lộ vẻ lạnh lùng,
- Cô ấy bị người ta hạ độc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...