Đường Uyển còn mang theo vài người hầu của Đường gia theo người, dùng hai chiếc xe thương vụ tặng một hộp lớn bọc giấy màu hồng, xem ra là có ý muốn chúc tết.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, điều này cũng không có gì không đúng, vả lại cho dù sau lưng Dương Thần không có quan hệ gì với Đường Quyển, chỉ cần Viên Dã có quan hệ bên ngoài với Đường Đường, Đường gia và Dương gia liền có thể gọi là ‘đồng minh’.
Chỗ lễ vật tuy quý giá, đa phần là đông trùng hạ thảo tuyệt đối chính tông, ngoài ra còn có đại Hồng Bào, thậm chí còn có cà phê chính tông Lam Sơn được trồng trên núi Lam Sơn ở Jamaica cao một ngàn sáu trăm thước so với mặt nước biển.
Không thể không nói, Đường Uyển rất dụng tâm chuẩn bị, cơ hồ chọn mua đồ từ phạm vi toàn thế giới, đương nhiên, cũng có Dương Thần – người biết phân biệt hàng hóa nhận ra.
Chờ đám người Đường gia đặt đồ vật xuống rồi yên lặng đi ra khỏi đại viện, chỉ để lại mẹ con Đường Uyển trong phòng khách.
Dương Thần cũng không vội đi ra ngoài, ôm Lam Lam ngồi ở một bên, vừa xoa cái bụng vì ăn no mà căng tròn của cô bé, vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm.
Dương Công Minh tương đối yêu thích bộ dáng của mẹ con Đường Uyển, có chút từ ái hỏi Đường Đường vài câu, dặn dò cô theo mẹ học nhiều thêm vài thứ, còn cho Đường Đường một phong bao lì xì.
Nha đầu tùy tiện Đường Đường từ nhỏ tới lúc học đại học càng ngày càng hiểu chuyện, rất rõ ràng địa vị của lão nhân trước mắt, thời điểm nhận lấy bao lì xì, tay đều có chút run run, cũng không biết là vui mừng hay căng thẳng.
Đối với cô mà nói, đây tương lai chính là nửa nhà chồng.
Viên Dã cũng mấy ngày chưa gặp Đường Đường, ngại ngùng nắm tay bạn gái không biết đi đâu quấn lấy nhau, điều này làm cho vợ chồng Viên Hòa Vĩ có chút bất đắc dĩ.
Đám hạ nhân sau khi lên trà, Dương Công Minh hỏi tình hình một năm này của Đường gia, đối với việc Đường lão mất lại một lần nữa biểu đạt loại tình cảm tiếc hận.
Hiện giờ Đường Triết Sân đã không còn, vài người có địa vị cao của Đường gia cũng không còn quyền lực gì, cho nên nhà họ kỳ thực do hai chị em Đường Hoàng và Đường Uyển khống chế, một người là chúa phương Bắc, một người là vua phương Nam.
Mà Đường Uyển đầu năm mới lại đến Dương gia chúc tết đầu tiên, còn dẫn theo hai chiếc xe quà tặng, đã chứng minh lập trường của trên dưới Đường gia, Dương gia tự nhiên không thể lạnh nhạt Đường gia.
Nghe xong vài câu chuyện của Đường Uyển, mờ mịt biểu đạt một chút, Dương Công Minh lâm vào trầm tư trong chốc lát.
Bỗng nhiên, Dương Công Minh vỗ vỗ tay vịn ghế ngồi, từ từ nói:
- Đường Uyển à, nghe nói cháu có một đứa em trai, hiện tại đang phụ trách kinh doanh ở Nga?
Đường Uyển điềm nhiên cười:
- Dạ, tên là Đường Giác, mấy ngày trước quay lại Yến Kinh ăn tết, sau tháng giêng sẽ quay lại Mátxcơva.
- Ha ha, không tồi, người trẻ tuổi nên ra nước ngoài xông pha… Nghe nói sáu tháng đầu năm nay Quân bộ muốn nhập khẩu súng ống đạn dược từ Nga, bao gồm hơn bốn mươi máy bay chiến đấu thế hệ mới nhất, kỳ thật con đường phát triển của Đường gia ở Nga cũng không tồi, người của Quân bộ đánh giặc còn được, bàn chuyện làm ăn thì phải như mọi người…
Nghe Dương Công Minh từ từ nói ra những điều này, đôi mắt ướt lệ của Đường Uyển liên tục phát ra những tia sáng kỳ dị, nhịp tim nhảy pang pang, nhẹ nhàng cắn mỏng môi, kiềm chế không để hai tay và đùi động đậy.
Cô rất rõ ràng, đây chính là ‘bao lì xì’ Dương Công Minh cho Đường gia, tuy nói thì như là nhập khẩu vũ khí cho quốc gia, nhưng chỉ cần Đường gia thuận lợi đàm phán được thì con đường sau này của Đường gia tự nhiên sẽ được khơi thông!
Đường gia hiện tại ở Nga mở rộng và phát triển chủ yếu vẫn là ngành công nghiệp nhẹ, cùng với bộ phận sức lao động xuất khẩu, nếu lần này thật sự có thể thương thảo với quân đội Nga, vậy về sau địa vị và các loại lợi nhuận ở Nga cũng hoàn toàn không giống nữa.
Chỉ nghĩ như vậy, Đường Uyển càng nghĩ càng hưng phấn, hạ quyết tâm lần này trở về, phải phái một vài thế hệ làm ăn tinh tường trong gia tộc cùng Đường Giác quay về Nga, tuyệt đối phải làm cho đẹp!
- Dương lão, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Đường gia chúng cháu nhiều thế hệ kinh thương, nếu ngay cả chuyện làm ăn cũng không làm được, vậy đã sớm xuống dốc rồi. Đương nhiên, nếu có cơ hội vì nước làm việc, chúng cháu vẫn rất vui vẻ cống hiến sức lực của mình.
Đường Uyển rất nhanh lập ý định vì nước phục vụ ở mức độ cao, mà không tư lợi.
Dương Công Minh có chút vừa ý, quay đầu nói với Dương Phá Quân bên cạnh:
- Lát nữa không phải có vài nhân vật nhỏ của quân bộ nói muốn tới đây thăm ta sao, để bọn họ thuận tiện gọi theo cả người phụ trách đến, nói ta muốn trông thấy cậu ta.
Vài ‘nhân vật nhỏ’ quân bộ? Lời này cũng chỉ Dương Công Minh mới dám nói, dù sao năm đó lúc ông ta đề bạt tướng lĩnh, những người đó quả thật là ‘nhân vật nhỏ’.
- Vâng, thưa cha.
Dương Phá Quân gật đầu nói.
Dương Phá Quân tuy đã lui khỏi chức Tham mưu quân khu, nhưng vẫn còn quân hàm, hơn nữa có bối cảnh Dương gia, muốn làm quan quân hay không bất quá chỉ là vấn đề thời gian, tránh đi hai năm là có thể tùy thời lên làm, cho nên, Dương Phá Quân tự nhiên cũng có sức mạnh tùy thời đến quân bộ nói vài câu.
Đường Uyển ở bên cạnh nghe xong, trong lòng cơ bản đã xác định, việc này ván đã đóng thuyền, lão nhân gia như Dương Công Minh, chắc là không thể hồ đồ đến mức tùy tiện hứa cái gì đó. Huống hồ, mặc kệ thế nào đều là mua cho quốc gia, cũng không phải là dùng tiền lấy từ túi của bọn họ, có người của Đường gia ra mặt hội đàm, không chừng còn có thể tiết kiệm tiền, quân bộ không có lý do bác bỏ lời nói của lão thủ trường trước – Đương nhiên, Dương gia gần đây xuất hiện kẻ điên mà ai cũng không dám chọc, chính là nguyên nhân lớn nhất.
Đường Uyển không ngờ đến Dương gia chúc tết cả vớ được đại tiện nghi, nhất thời mặt mày hồng hào, phá lệ mị lực chiếu người, hoàn toàn nhìn không ra là phụ nữ trung niên đã qua tuổi bốn mươi, người phụ nữ đã sống qua vài chục năm
Điều này khiến Quách Tuyết Hoa vẫn luôn ngồi nghe ở bên cạnh biểu lộ vài phần hâm mộ, âm thầm phỏng đoán có phải con trai mình không công bằng, sau bản thân không cách nào khôi phục mỹ mạo đến trình độ như này. Nhưng cẩn thận tưởng tượng, bản thân vốn hơn Đường Uyển mười mấy tuổi, những suy nghĩ vừa rồi liền tiêu tan.
Chờ tán gẫu chuyện chính xong, Dương Công minh hơi có thâm ý để Dương Thần tiếp đãi, liền đi chuẩn bị gặp khách chúc tết khác.
Đường Uyển lúc này mới đứng dậy đến đến bên cạnh cha con Lam Lam, đưa tay muốn ôm Lam Lam một cái.
Lam Lam cũng đã sớm nhận ra Đường Uyển, thật biết điều bổ nhào vào trong lòng Đường Uyển, hai má béo ú còn rất không xấu hổ mà dụi dụi vào bộ ngực cao ngất của Đường Uyển, vẻ mặt thỏa mãn.
- Tiểu quỷ, chỉ biết chiếm tiện nghi của dì, mẹ con đâu?
Đường Uyển sớm đã muốn hỏi, nhưng không hỏi Dương Thần mà hỏi Lam Lam.
Lam Lam mím mím miệng,
- Mẹ tức giận rời đi rồi, không thấy nữa.
Đường Uyển hơi sửng sốt, lúc này mới dời ánh mắt nghi hoặc về phía Dương Thần.
Dương Thần lộ ra ý cười chua sót, đem chuyện xảy ra tối hôm qua đơn giản nói một lần. Đương nhiên, những lời nói khó nghe lúc cãi nhau sẽ không thuật lại, nhưng với sự thông minh của Đường Uyển, vẫn là rất nhanh đã hiểu rõ sự tình, cũng có thể nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
- Nói như vậy, hoàng hậu nương nương đã về Trung Hải, hẳn là như vậy.
Đường Uyển nói.
Dương Thần nhíu mày,
- Sao em tin rằng như vậy.
- Đương nhiên là phải về Trung Hải, thứ nhất ở Yến Kinh vừa đau lòng lại không có chuyện gì, thứ hai, Ngọc Lôi nửa đầu năm nay sẽ thực hiện cải cách quan trọng…
Nói tới đây, Đường Uyển kinh ngạc nhìn Dương Thần,
- Sao thế, anh đừng nói với em rằng, anh không biết Chủ tịch Lâm gần đây làm những gì.
Dương Thần quả thật không hiểu ra sao, buông tay nói:
- Chuyện công việc của cô ấy, anh không hỏi đến, cô ấy không phải gần đây giúp Tuệ Lâm làm việc lại sao?
Biểu tình trên mặt Đường Uyển tỏ vẻ đương nhiên, mỉm cười nói:
- Cũng khó trách, anh vừa trở về không được bao lâu.
- Tuệ Lâm tái nhậm chức cùng công ty điện ảnh giải trí Ngọc Lôi là một phần trong đó. Lâm Nhược Khê sa thải Tổng giám đốc, kỳ thật từ lúc bắt đầu đã có chuẩn bị rồi.
- Trước khi cô ấy từ chức, đem cổ phần trong tay mình hạ xuống 51%, kỳ thật chính là vì muốn tăng thêm lực ngưng tụ của các cổ đông khác, chuẩn bị cho bước tiếp theo thành lập tập đoàn Ngọc Lôi.
- Tập đoàn Ngọc Lôi?
Biểu tình trên mặt Dương Thần cứng ngắc, người phụ nữ này quả thật muốn chơi lớn.
- Đúng vậy, bởi vì số lượng công ty Lâm Nhược Khê thu mua rất nhiều, hơn nữa còn liên quan đến các ngành nghề, chính cô ấy cũng rõ ràng nếu tiếp tục như vậy, tinh lực của mình không đủ dùng.
- Cho nên thành lập tập đoàn Ngọc Lôi, tự mình làm Tổng giám đốc và Chủ tịch tập đoàn, phía dưới là Tổng giám đốc các công ty và ban giám đốc cùng chấp hành, chẳng khác nào Quốc Tế Ngọc Lôi trở thành một trong những công ty dưới cờ.
- Cứ như vậy, cô ấy không những tiếp tục nắm giữ ‘quyền sinh sát’, còn có thể tùy thời mua bán các công ty vận hành không tốt, còn có thể quản lý nhẹ nhàng các lĩnh vực vốn không hiểu rõ
- Lâm tổng quả thực nghĩ rất chu đáo… Chậc chậc, như vậy xem ra, kỳ thật dã tâm của hoàng hậu nương nương rất lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...