Thấy sắc mặt Ninh Quang Diệu không được bình thường, Ninh Chính Thuần bỗng nhiên thoải mái cười, vỗ vỗ vai ông ta.
- Ông cũng không phải quá căng thẳng, số 1 chính là cửa cuối cùng,
không phải vạn bất đắc dĩ, quyền lực vẫn là nằm trong tay tứ đại gia
tộc, gia chủ Ninh gia ông còn có thể yên tâm ngồi ở vị trí Thủ tướng đã
chứng minh vẫn chưa đến phần kia…
Ninh Quang Diệu xoa xoa trán, cười đồng ý, nhưng trong lòng vẫn thực
tò mò, rốt cuộc là bối cảnh như thế nào mới khiến các gia tộc ẩn thế
kiêng kị như vậy.
Phải biết rằng, cho dù là Chư Thiên Đảo luôn đại biểu cho Hồng Mông,
cũng là ngang vai với gia tộc ẩn thế, sẽ không thực sự sợ bọn họ.
Mạc Bất Thành cùng những gia tộc ẩn thế và Hồng Mông ở thế giới huyền ảo còn có thế lực sâu không lường được?
Cách nghĩ này khiến Ninh Quang Diệu theo bản năng run rẩy, ông ta
không cam lòng tự hỏi như này vẫn luôn trở thành cao cao tại thượng
trong mắt thế tục, lại chỉ là một con rối trong mắt đám người đó.
Nhưng nếu là trung tâm của Hoa Hạ, bị nắm trong tay những nhân vật
cao thâm khó dò như vậy, ông ta vẫn ngoan ngoãn nghe theo, tránh việc
khó giữ được mạng sống.
Lúc này, Ninh Chính Thuần đã tiếp tục lật xem tư liệu của Dương Thần, gã hình như còn không cam tâm, muốn tìm điểm đột phá.
Đột nhiên, khi lật đến hình ảnh của một người phụ nữ, đồng tử của
Ninh Chính Thuần co rút một trận, tinh quang lóe ra, ngữ khí có chút âm
trầm chỉ vào bức ảnh mỹ nhân cười lúm đồng tiền như hoa kia.
- Người phụ nữ này… cũng là tình nhân của Dương Thần?
Ngữ khí dường như có điểm bất khả tư nghị.
Ninh Quang Diệu nhìn, cười trả lời:
- Đúng vậy, cô ấy tên là Tiêu Chỉ Tình, tư liệu mới nhất hiển thị, mẹ cô ta Vương Ngọc Lam là người hầu của Lâm gia, nhiều năm trước cùng một
người tên Mạc Tranh sinh hạ Tiêu Chỉ Tình, nhưng sau đó Mạc Tranh kia
lại mất tích.
- Tiêu Chỉ Tình này từ Mỹ quay về Hoa Hạ, cũng không biết vì sao lại
có quan hệ với Dương Thần, hiện tại đang ở cùng mẹ tại biệt viên Tây
Giao Trung Hải.
- Mạc Tranh? Ha ha, là Tiêu Mạc Tranh… Quả nhiên là cô ta… Tiêu Chỉ Tình… ha ha, thật thú vị, Dương Thần đúng là to gan lớn mật.
Ninh Chính Thuần âm hiểm cười từng trận.
Ninh Quang Diệu nghe không hiểu lắm, suy nghĩ một lát vẫn không hiểu ra sao,
- Tứ gia, chẳng lẽ thân thế của Tiêu Chỉ Tình có vấn đề?
- Hừ, thân thế người phụ nữ này cũng không có gì ghê gớm, bất quá cô
ta chính là bảo bối của Luyện đan giả, điểm này ông không hiểu. Việc bây giờ chúng ta phải làm chính là, đưa tin tức này đến cho đám người muốn
tìm cô ta…
- Dương Thần à Dương Thần, đến lúc đó Ninh gia chúng ta lại phải giúp ngươi một phen đó, ha ha…
Mắt Ninh Chính Thuần hiện lên một tia tà ý.
…
Trung Hải, trời trong sao sáng.
Không khí tốt bao phủ đô thị phồn hoa, ánh sáng lung linh bắn ra bốn phía, cảnh đêm thêm vài phần rộn ràng.
Trong biệt viện Tây Giao thì tương đối trái ngược, bên ngoài khu nhà
cao cấp không ít đèn lồng màu đỏ sáng lên, càng thêm coi trọng tập tục
truyền thống, vì sang năm mới tốt đẹp, dù sao cũng không thể thiếu những thứ này.
Dương Thần sau khi xuống máy bay thì trực tiếp lái xe đến biệt viện,
bảo an thường trực đã lâu chưa thấy Dương Thần, nếu không trình giấy
chứng nhận ra, thật đúng là chưa hẳn đã đồng ý để Dương Thần vào trong.
Không thể sử dụng tu vi, Dương Thần cuối cùng cũng cảm nhận được làm
người bình thường, tuy tố chất thân thể vẫn còn, nhưng vô ảnh đi đến là
không thể.
Khu nhà cao cấp dựa sát vào núi hôm nay đã có năm khu đã thành địa
bàn của người mình, lâu rồi chưa gặp mấy tình nhân này, Dương Thần tâm
tình khó nhịn, liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện chỉ có gian phòng của
Mạc Thiến Ny và mẹ con Mã Quế Phương vẫn đang sáng đèn.
Đây cũng bớt lo phải lựa chọn, Dương Thần như một trận gió chạy đến
dưới lầu, nhìn trái nhìn phải thấy không người mới thoải mái nhảy lên
ban công tầng hai.
Lúc trước khi làm sát thủ bản lĩnh làm kẻ trộm đã ăn sâu vào xương
cốt, thời điểm còn trẻ phong lưu cũng đi không ít thâm cung biệt viện
nơi hào môn vọng tộc trộm phụ nữ, lúc này vì cho Mạc Thiến Ny một kinh
hỉ, Dương Thần tự nhiên làm như cá gặp nước.
Đẩy cửa thủy tinh gần như không có tiếng động nào, Dương Thần như con mèo bước chân vào hành lang tầng hai, đi vào phòng ngủ của Mạc Thiến
Ny.
Từ ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng nước “ào ào” bên trong, cơ hồ
trước mắt đã nhìn thấy thân mình nở nang của người phụ nữ trong dòng
nước phong cảnh mê người.
Lòng Dương Thần nóng lên, đệ đệ phía dưới lập tức cũng có cảm giác, hùng dũng oai vệ bắt đầu diễu võ dương oai.
Nuốt nuốt nước miếng, Dương Thần rất có kinh nghiệm chậm rãi đóng
cửa, mỗi một động tác đều khống chế không để phát ra bất cứ âm thanh ma
xát nào, theo đuổi hoàn mỹ mà xông vào.
Cuối cùng, Dương Thần mở cửa phòng ra, đập vào mặt ngửi được là mùi
thơm u lan trong phòng, hé ra giường lớn trắng noãn, vài món nội y màu
hồng tùy ý ném trên đó.
Dương Thần lách thân vào cửa, đang muốn trở tay đóng cửa lại, bỗng
nhiên cảm thấy không thích hợp, bản năng trở tay đỡ lấy một trảo đang vồ tới gần đầu!
- Ai?
Nòng súng lạnh lẽo bị Dương Thần đồng thời cầm lấy, chủy thủ sắc nhọn cũng từ một hướng khác cắt đến cổ họng hắn!
Thậm chí có người mai phục ở sau cửa?
Bởi vì không thể tản ra thần thức như trước, Dương Thần cũng chưa quá chú ý, thiếu chút nữa thì toi, tuy rằng bị đạn bắn mấy trăm phát cũng
không mảy mảy có chuyện, nhưng tóm lại vẫn là mất mặt.
Cũng may kỹ xảo của Dương Thần vẫn là hơn xa người nọ, không đợi chủy thủ đến trước mặt, tay trái lôi kéo, kẻ tập kích kia đã bị áp đảo lên
cửa!
- Tiểu Thiến Thiến?
Dương Thần nhìn người phụ nữ vài phần kinh hoảng trước mắt, có chút không kịp phản ứng.
Mạc Thiến Ny nào có tắm rửa, vẫn nguyên tóc đen, người mặc tây trang ca rô đen, cách ăn mặc giống như đi làm buổi sáng.
Trên tay cô cầm một khẩu súng lục màu bạc, một tay cầm chủy thủ quân dụng, thực khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
- Ông xã?
Mạc Thiến Ny đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui mừng, rất lâu rồi chưa gặp “anh yêu”,
- Anh sao lại quay về vào buổi tối? Em tưởng là ai đến đánh lén chứ!
Dương Thần cười khổ,
- Đây là ai dạy em, còn biết mở nước mặc áo ngủ, dẫn dắt lực chú ý của người khác.
- Em tự học, đơn thuần tu luyện nội công cũng không là gì, em liền xem vài bộ phim điện ảnh đặc công để học, còn chưa dùng đến.
- Nói vậy cũng được sao, vậy trước tiên cũng phải học phán đoán thiện ác chứ, làm khổ người đàn ông của em, đổi lại là người khác đã sớm đái
ra quần rồi!
- Em sao biết được anh nửa đêm lại vào đây như kẻ trộm.
Mạc Thiến Ny chu miệng nói,
- Bỏ tay ra đã, bị anh nắm đau!
Dương Thần lúc này mới chú ý mình đang cầm hai cổ tay trắng muốt của
cô, gắt gao đặt cô lên cửa, thấy cô cầu xin cũng lộ ra ý cười xấu xa.
Mạc Thiến Ny cảm thấy có gì lạ, nhỏ giọng hỏi:
- Anh… anh muốn làm gì?
- Tiểu Thiến Thiến, lâu như vậy không về, đêm nay em phải chiều anh đó.
Hô hấp của Dương Thần bắt đầu dồn dập, cúi đầu chạm chóp mũi vào má Mạc Thiến Ny.
Mạc Thiến Ny tức thì nở ra hai lúm đồng tiền, con ngươi thủy nhuận sương mù, sao không biết được ý tứ của hắn,
- Em vừa mới tan ca đêm về… Để em tắm rửa đã…
- Không cần, anh cảm thấy tình cảnh này rất tốt, đêm nay chúng ta
liền diễn một vở kịch, người phụ nữ độc thân về đến nhà, gặp hái hoa
tặc, phản kháng không thành, bị hái hoa tặc hái đóa hoa tươi.
Mạc Thiến Ny “xì” cười, hỡn dỗi liếc mắt,
- Kịch bản cẩu huyết của anh, em mới không thèm diễn cùng…
- Không được cười! Em đã bị đạo tặc hái hoa khống chế rồi, nên hô cứu mạng mới đúng.
Dương Thần chỉ đạo nói.
Mạc Thiến Ny không có cách gì với người đàn ông này, đều nói đàn ông
trước mặt người phụ nữ mình thích, vĩnh viễn là đứa trẻ không lớn được,
nếu hắn biểu hiện thành thục trước mặt mình, chỉ có thể nói là tình cảm
của hắn dành cho cô không đủ sâu, xem xét từ phương diện này, Mạc Thiến
Ny có chút vừa lòng.
Hít sâu một hơi, Mạc Thiến Ny tình nồng ý đậm nhìn hắn, đơn giản điên theo hắn, làm bộ bị khi dễ mà há mồm bắt đầu hét,
- Cứu mạng!
Chỉ là chưa hét xong, đôi môi anh đào đã bị Dương Thần nặng nề ép
lên, võ mồm giao trung, bắt đầu tàn sát bừa bãi mỗi tấc thịt non, hôn
đến khi cô không thở nổi.
- Ô ô…
Mãi đến khi mạc Thiến Ny thở gấp phì phò, sắp thiếu không khí Dương Thần mới nhả ra.
Khoảng khắc rời môi, một sợ tơ trong suốt vương vấn từ bên môi hai
người, trong lúc nhất thời, ngọn lửa hồng nhạt trong phòng sáng ấm lên.
Đôi mắt quyến rũ mông lung của Mạc Thiến Ny âu yếm nhìn hắn, đôi môi
mọng khích dương, cảm nhận được tình cảm tràn ngập trong lỗ mãng, tràn
đầu lòng say.
- Người xấu… vừa quay lại đã khi dễ em, anh hy vọng em bị đạo tặc hái hoa hái như vậy sao? Kết cục không phải là em cho anh đội mũ xanh sao?
Dương Thần vươn đầu lưỡi như chuồn chuồn nước liếm liếm vành tay cô,
lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, nhất thời khiến toàn bộ thân mình Mạc
Thiến Ny mềm ra, khe hở phía dưới hai chân, ngứa rang, phản phất có chút ướt át.
- Đồ ngốc, cuối cùng em có thể yêu sâu đậm đạo tặc hái hoa này
Mạc Thiến Ny đang muốn cười duyên thì phát giác cả người đã bị ôm
ngang, không khỏi duyên dáng gọi to, chủy thủ và súng trên tay sớm đã
rơi rụng xuống đất.
Dương Thần nhanh chóng hướng về phía giường, ném người phụ nữ đầy đặn xuống đó, toàn bộ thân mình cũng trực tiếp đè lên.
- Tiểu mỹ nhân, nhanh như vậy đã nộp vũ khí, xem ra đêm nay là cam chịu bị hái?
Dương Thần ẩm ướt ôn cổ cô, hàm hồ nói.
Mạc Thiến Ny thoải mái than nhẹ từng trận,
- Hừ… còn không phải vì người đàn ông nhà mình luôn vắng mặt… Chỉ sợ anh đèn hết dầu, không thỏa mãn được em.
Dương Thần mãnh liệt nhấc đầu, nhìn Mạc Thiến Ny mị nhãn như tơ lộ ra tia giảo hoạt, phát hiện người phụ nữ này có thiên phú biểu diễn, lời
này thực kích thích tà hỏa của hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...