Sau khi Ninh Quang Diệu nói xong, hốc mắt đã hơi ửng đỏ, rưng rưng, đầy vẻ sám hối.
Lâm Nhược Khê đưa lưng về phía ông ta, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cô trầm mặc một hồi lâu, mới khẽ thở ra một hơi, lạnh lùng nói:
- Không cần... Tôi đã không hận ông, thì nói gì đến chuyện tha thứ cho ông.
Hiện tại tôi sống rất tốt. So với trước kia, hiện tại tôi có thể làm chuyện tôi thích làm. Bên cạnh tôi có người thân, có chồng mình, còn có con của mình. Tôi đã thỏa mãn rồi.
Nếu Thủ tướng Ninh thật sự muốn tôi có được một cuộc sống tốt, mong ông về sau không nên lại tới tìm tôi nữa. Tôi không muốn có quan hệ gì với ông.
Trên mặt Ninh Quang Diệu chợt lóe lên chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại đầy đau thương.
- Nhược Khê, ngay cả nhìn cha một cái con cũng không muốn sao? Cha thật sự đã không có cách nào bù đắp được cho con nữa sao?
Con là con ruột của cha! Nếu con không tin cha thật lòng muốn làm một người cha tốt, cha đáp ứng con, mặc kệ con muốn cái gì, cha đều cho con!
Cha cũng không còn trẻ nữa, không còn có thể minh mẫn được bao nhiêu năm. Cha chỉ mong có thể cố gắng hết sức bù đắp cho những thiếu sót của một người làm cha như cha.
Nếu con bằng lòng, cho dù con muốn cha giao lại vị trí gia chủ Ninh gia cho con, cha cũng không hề oán hận một câu!
Nghe Ninh Quang Diệu bất ngờ nói ngay cả "vị trí Gia chủ" cũng có thể giao ra, rốt cuộc Lâm Nhược Khê không thể không lộ vẻ xúc động.
Cô xoay người lại, nhìn vẻ mặt kích động khẩn khoản của Ninh Quang Diệu. Lâm Nhược Khê có chút khó có thể kìm chế được đôi môi đang khẽ mở.
Vị trí gia chủ của Ninh gia?
Một người đàn ông xem trọng địa vị quyền thế như vậy, bỏ ra nửa đời tâm huyết vì nó, không ngờ lại nói muốn nhường vị trí gia chủ cho mình?
Lâm Nhược Khê biết mình chắc chắn sẽ không muốn mấy thứ đó, nhưng ý nghĩa bao hàm trong đó, lại khiến cô bắt đầu mềm lòng.
Thở dài một tiếng, Lâm Nhược Khê mới nói:
- Tôi không cần mấy thứ kia. Ông để lại cho con ông đi. Tôi họ Lâm, không họ Ninh.
- Không!
Ninh Quang Diệu quả quyết nói:
- Con là họ Ninh! Con là Ninh Nhược Khê! Không phải họ Lâm! Nhược Khê, con gái cha, con không thể nhận cha, nhận gia tộc này sao?
Cha hiểu rất rõ, con là ưu tú hơn nhiều so với Quốc Đống. Nếu con bằng lòng, cha thật sự có thể đưa vị trí gia chủ cho con! Cho con trở thành người giám hộ gia tộc có quyền thế nhất trong toàn bộ Trung Hoa!
Ông ta thể hiện tình cảm như thế, khiến Lâm Nhược Khê có chút không thở nổi.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, khuya như vậy Ninh Quang Diệu lại qua đây, còn tỏ thái độ như vậy, có thể nói ra một vài điều có thể "làm người nghe kinh sợ".
Lâm Nhược Khê lắc đầu, lau khóe mắt ướt.
- Tôi không biết. Ông không nên nói nữa. Tôi mệt muốn chết. Ông đi đi...
Thấy mặt Lâm Nhược Khê lộ vẻ đau khổ giãy dụa, đáy mắt Ninh Quang Diệu thoáng mừng thầm, nhưng rất thâm trầm gật đầu.
- Được rồi, cha chắc chắn sẽ không ép buộc con. Mong con tự chăm sóc cho mình. Lần sau cha lại đến...
Cha...
Ninh Quang Diệu tự xưng một tiếng này, khiến thân thể Lâm Nhược Khê khẽ run rẩy.
Gọi như vậy, thân thiết như vậy, mình đã nghĩ tới không biết bao nhiêu lần.
Ninh Quang Diệu nhìn Lâm Nhược Khê có vẻ ngơ ngác đứng đó không nói gì, ông ta liền chậm rãi xoay người, cất bước đi ra ngoài. Nhưng chưa đi được hai bước, Ninh Quang Diệu dường như nhớ tới cái gì. Ông ta xoay người lại, cười ôn hòa nói:
- Hôm nay đã muộn rồi, con bé tên Lam Lam kia hẳn đã ngủ rồi.
Ha ha, cha sớm biết, con cùng Dương Thần đã nhận nuôi một bé gái. Lại nói tiếp, con bé cũng coi như cháu ngoại đầu tiên của cha. Lần tới, cha nhất định sẽ mang cho con bé ít quà.
Nói xong, Ninh Quang Diệu khôn ngoan, hai mắt lộ vẻ không nỡ nhìn Lâm Nhược Khê thêm nữa, chậm rãi đi ra ngoài.
...
Trong phòng khách, trong khoảng thời gian này Quách Tuyết Hoa đã pha trà mời hai người Ninh Tâm và Ninh Đức.
Tuy nhiên hai người này cũng không có hứng thú uống trà, mà không ngừng quan sát các cô gái, đặc biệt là đối với Sắc Vi, lại vô cùng hứng thú.
- Thật ra cô gái nhỏ như cô có tu vi không tầm thường. Tuổi còn trẻ đã đạt đến Hóa Thần Kỳ. Cô là tán tu hay xuất thân là môn phái thế tục nào vậy?
Ninh Tâm cười quái dị hỏi.
Sắc Vi khẽ nhíu mày.
- Nếu biết tôi đã vào Hóa Thần Kỳ, vì sao biết tôi còn trẻ tuổi? Cho dù hôm nay tôi đã trăm tuổi, trên khuôn mặt cũng sẽ không có gì biến hóa cả.
- Ha ha...
Ninh Đức cười nói:
- Chỉ riêng lời nói này của cô, cũng biết cô còn nhỏ tuổi. Hai người chúng tôi đã gần trăm năm tuổi, nhìn tuổi người, sao có thể nhìn bên ngoài. Qua thần thái, cử chỉ, ngữ điệu, khí chất và bước chân của cô, đều có thể thấy được tuổi thật sự của cô.
Nếu người tu hành chúng tôi nhìn bề ngoài để phân biệt tuổi thật, vậy có thể sẽ loạn hết.
Sắc Vi khẽ hừ một tiếng.
- Cho dù như vậy, các người hỏi tôi chuyện này để làm gì?
Trước kia, cô đã từng thiếu chút nữa thì bị Yến Phi Vũ mê hoặc, bị lừa đi lấy tâm pháp do Dương Thần truyền lại. Giờ phút này, Sắc Vi ứng phó đặc biệt cẩn thận.
- Cô gái nhỏ này, hẳn không phải là người của Tứ đại gia tộc chứ?
Ninh Tâm nheo mắt nói.
- Không phải thì thế nào?
- Ha ha, thật sự đúng là cả người đầy gai nhọn.
Ninh Tâm cười nói:
- Nếu cô không phải là người của Tứ đại gia tộc, vậy cô nên từ biệt người nhà của cô ở thế tục. Không tới vài ngày nữa, hẳn là cô không thể tiếp ở lại trong thế tục.
- Có ý gì vậy?
Sắc Vi nhíu mày, đầy nghi hoặc.
Ninh Tâm và Ninh Đức cũng không nói nhiều, quay đầu lại cầm lấy chén trà, dường như không muốn trả lời.
Vừa vặn đúng lúc này, Ninh Quang Diệu từ trong phòng đi ra. Mắt ông ta nhìn Ninh Tâm Ninh Đức, ra hiệu có thể đi.
Quách Tuyết Hoa vẫn lo lắng đề phòng, vội vàng thoáng nhìn về phía Lâm Nhược Khê vẫn ở trong phòng không đi ra, xác nhận Lâm Nhược Khê không có chuyện gì, mới nhẹ nhàng thở phào.
Ninh Quang Diệu không quên nói lời từ biệt với Quách Tuyết Hoa.
- Tuyết Hoa, Nhược Khê đã thành con dâu của Dương gia các người. Tôi nhờ cô chiếu cố chăm sóc cho nó. Về sau nếu tôi có cơ hội, có thể sẽ còn đến thăm con bé nữa.
Trong lòng Quách Tuyết Hoa càng thêm hồi hộp. Bà không rõ rốt cuộc Ninh Quang Diệu có ý gì, nhưng vẫn miễn cưỡng cười gật đầu.
- Tôi sẽ nhớ. Bố chồng tôi cũng rất quý Nhược Khê.
Ninh Quang Diệu cảm thấy được an ủi, ông ta gật đầu.
- Có thể được Dương Công yêu mến. Tất nhiên là tốt rồi. Đáng tiếc Nhược Khê vẫn không chịu nhận tôi. Tôi đành phải chờ đợi thôi.
Quách Tuyết Hoa thân làm mẹ, suy bụng ta ra bụng người. Đau đớn lúc trước khi Dương Thần không chịu nhận mình, ký ức vẫn còn mới mẻ. Tuy rằng biết Ninh Quang Diệu làm không sai không ít chuyện, nhưng nghe Ninh Quang Diệu nói như vậy, vẫn không nhịn được khuyên nhủ:
- Yên tâm đi, Nhược Khê không phải là đứa trẻ lòng dạ hẹp hòi. Con bé coi trọng tình thân hơn bất kỳ ai. Tôi nghĩ nếu như Thủ tướng ông thật lòng sẽ có một ngày con bé tiếp nhận ông.
- Tôi tất nhiên là thật lòng rồi.
Ninh Quang Diệu đầy vẻ bất đắc dĩ cười khổ, lại lần nữa nói lời từ biệt, sau đó chuẩn bị dẫn theo Ninh Tâm Ninh Đức rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Ninh Tâm và Ninh Đức, cùng với Sắc Vi, tất cả đều biến sắc!
- Vì sao lại có người...
Sắc Vi không nhịn được thất thanh nói.
- Cái gì?
Quách Tuyết Hoa nghi hoặc.
Ninh Tâm cười ha hả nói:
- Vừa rồi còn nói cô bé chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ nói đến là đến.
- Rốt cuộc là ai đến đây?
Quách Tuyết Hoa sốt ruột nói.
Mạc Thiện Ny, An Tâm và các cô gái vẫn chưa về. Bọn họ đều nhìn nhau. Các cô cảm thấy đêm nay gần như khó có thể ngủ được.
Đang lúc nói chuyện, các vệ sĩ của Ninh Quang Diệu canh gác bên ngoài chợt hét lớn!
- Người nào?
- Đứng lại!
Nhưng theo sát phía sau, cũng có thể nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết. Hiển nhiên các vệ sĩ đã bị người nào đó đánh ngã.
Cửa bị đẩy ra. Một bóng người xa lạ, công khai bước vào trong phòng.
Người này mặc một đạo bào với đường viền màu trắng và xám đan xen. Bên hông buộc một dây lưng lụa màu đỏ thắm. Khuôn mặt oai hùng, cằm để râu. Mái tóc muối tiêu được búi lên.
Thoạt nhìn là một đạo sĩ cao lớn khoảng hơn bốn mươi tuổi. Sau lưng có dắt một thanh trường kiếm màu xám bạc, trán nhíu lại có phần không kiên nhẫn đi vào nhà.
Mắt nhìn mọi người trong phòng, đạo sĩ dừng lại trên người Ninh Tâm và Ninh Đức một chút, có vài phần kinh ngạc, ngay lập tức lại nhìn về phía Sắc Vi, trong mắt thật ra có vài phần tán thưởng.
- Tôi còn tưởng là ai. Thế nào, sứ giả lần này của Hồng Mông được phái đến là Tuyệt Kiếm Đạo Nhân ông sao? Lúc trước, hòa thượng Thiên Âm mới chết, lần này lại phái một đạo sĩ tới. Xem ra Hồng Mông dự định thay đổi thử một chút sao? Ha ha...
Ninh Đức trêu đùa.
Tuyệt Kiếm Đạo Nhân? Sứ giả Hồng Mông?
Ở đây ngoại trừ Tiêu Chỉ Tình ra, những người khác đều đã biết được không ít chuyện trong ảo cảnh. Bọn họ cũng lập tức hiểu được người tới là người phương nào.
Tiêu Chỉ Tình không kịp phản ứng, nhưng lần này nhìn thấy Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, khuôn mặt xinh đẹp chợt tái đi. Trong mắt cô chợt hiện lên vẻ suy tư. Cô yên lặng đẩy đẩy người mẹ mình đang ở bên cạnh.
- Tình Nhi, chuyện gì vậy? Người này tới đây làm cái gì vậy?
Vú Vương rất hoảng hốt lo sợ.
Tiêu Chỉ Tình ra hiệu vú Vương nói chuyện nhỏ giọng, lặng lẽ nói nhỏ bên tai vú Vương:
- Mẹ, không có thời gian giải thích, mẹ quay vào bếp, lấy điện thoại di động gọi điện cho cho chồng con, bảo anh ấy lập tức về nhà...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...