Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa quay đầu lại, trông thấy một Dương Thần cả người tả tơi, mệt mỏi, thậm chí trên người còn có vết máu, hắn đứng ở cửa cười ha hả.
- Con trai à, con…sao con lại trở thành thế này?
Người lên tiếng hỏi trước là Quách Tuyết Hoa, dù sao thì dáng vẻ của Dương Thần thế này cũng hơi khoa trương quá, nói khó nghe hơn thì là giống như vừa bò ra từ trong thùng rác vậy!
Lâm Nhược Khê lại để ý thấy trên bộ quần áo màu xanh tại sao lại có thêm cả vết máu nữa?
Chuyện sau đó khiến cho Lâm Nhược Khê không nói thêm được lời nào nữa…
Trước mắt nhòe đi, Dương Thần đột nhiên vọt tới sau lưng cô, dùng hết sức mình ôm chặt lấy cô.
Lâm Nhược Khê ngửi thấy một mùi hôi tanh từ người hắn bốc lên, hai tay hắn ôm chặt lấy cô, dường như muốn cô hòa làm một với thân thể của hắn vậy.
Đang lúc định quát hắn bỏ ra, thì miệng cô đã bị hắn khóa lại, râu ria cứng cứng cọ vào da mặt, nhưng đáng sợ hơn cả là cái mùi tanh hôi xộc lên.
- Ưm, ưm…ưm,ưm!
Lâm Nhược Khê ngại đỏ chín mặt, đưa tay vuốt vuốt lưng Dương Thần, dường như cũng sắp rớt nước mắt.
- Ưm…a!
Sau khi kết thúc nụ hôn kì quái, Dương thần vỗ vỗ mông của cô, cười ha hả:
- Bà xã! Anh về rồi!
Lâm Nhược Khê giận dỗi giậm chân:
- Anh về thì về, lại làm cái gì vậy, hôi chết đi được!
Dương Thần sửng sốt, nhìn thấy cô nhăn mũi cau mày, mới quay đầu nhìn Quách Tuyết Hoa phía sau, biết ý biết tứ, mấy hôm nay hắn đã sống cuộc sống của người rừng, quả đúng là cả người toàn mùi hôi thối.
- Hì hì! Chỉ là vui mừng quá thôi ạ.
Dương Thần cũng chẳng thèm để ý tới, quay đầu nháy mắt với Lam Lam đang ngây ra trên sô pha.
- Tiểu Phì Nữ, cha con về rồi đây!
Lam Lam chu môi:
- Chú đúng là xấu tính, đã nói cháu không phải là Tiểu Phì Nữ mà!
- Được rồi, được rồi! Đừng nói thêm gì nữa, lên trên tắm rửa, thay quần áo, đem bỏ cái bộ quần áo này đi, rách rưới hết cả rồi!
Lâm Nhược Khê đẩy Dương Thần, giục hắn lên tầng.
Dương Thần ậm ờ đi theo lên, còn quay đầu vẫy vẫy tay với vú Vương mới vừa từ bếp đi ra.
- Vú Vương! Tôi rất nhớ bà!!Mẫn Quyên vất vả rồi…Ôi! Bà xã à em đừng đẩy anh chứ! Anh đi tắm…anh đi tắm…hay là chúng ta cùng tắm?
- Đi chết đi!
Những người phụ nữ ở dưới tầng đều bị làm cho hồ đồ hết rồi, không ai hiểu là có chnuyện gì nữa.
Sau khi Dương Thần bị lôi vào nhà tắm, vú Vương mới tỉnh lại, nghi ngờ nói:
- Tuyết Hoa, cái này…cậu chủ bị sao vậy? Có phải bị kích động quá không?
Quách Tuyết Hoa nhíu mày, chăm chú suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:
- Không giống, thằng bé này suy nghĩ đơn giản, ai bị cũng kích động chứ không đến lượt nó, tôi nghĩ có lẽ bên ngoài gặp phải chuyện không hay, nên về nhà cố ý đánh lừa chúng ta thôi.
Lâm Nhược Khê ngửi ngửi quần áo của mình, cau mày, cô cũng phải về phòng thay quần áo của mình.
Ông trời thương xót, Dương Thần là do trải qua cuộc thập tử nhất sinh, trở về nhà cảm xúc dâng trào, nhưng lại dọa cho cả nhà sợ hãi một phen.
Sau khi bị dọa cho một phen, Lâm Nhược Khê cũng quên luôn ý định đưa Lam Lam đến nhà trẻ, chỉ muốn biết được Dương Thần hành động như vậy là do nguyên nhân gì? Dù sao thì đấy cũng chỉ là cách nghĩ của mọi người trong gia đình, còn thực sự Dương Thần mắc phải bệnh gì thì thực là khó đoán biết.
Đợi Dương Thần tắm rửa xong, thay quần áo xuống tầng, mọi người trong nhà mới ngồi lại một chỗ, lập tức hỏi han mấy ngày này Dương Thần sống ra sao.
Dương Thần cũng không hề giấu diếm, cuộc gặp gỡ tại Châu Úc được hắn thẳng thắn tường thuật lại.
Tuy Dương Thần nói vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng những chuyện này lại khiến cho Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê kinh hồn bạt vía.
Hai tên cao thủ lạ mặt, đánh mất tu vi, không cách vào xuyên không được, lại gặp phải bọn lính đánh thuê, còn bắt nhau một trận sống mái với chúng nữa.
Nghe đến Tiêu Chỉ Tình quyên thân mình đỡ đạn cho Dương Thần và Lưu Minh Ngọc, Lâm Nhược Khê sau một hồi kinh ngạc, lại chuyển sang vẻ suy tư phức tạp.
Quách Tuyết Hoa lại khó lòng kìm nén cảm xúc của mình, dù sao cũng có người dám chết vì con trai mình, bà thân là một người mẹ cũng không nghĩ ngợi quá nhiều:
- Thật không ngờ con bé Tiêu Chỉ Tình ấy lại là đứa trọng tình trọng nghĩa như vậy, nếu không nhờ có con bé, chắc con cũng không có khả năng chuyển nguy thành an như thế này được.
Vú Vương không biết làm sao liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, song vẫn nói thêm:
- Tôi trước giờ vẫn biết cô Tiêu Chỉ tình là người tốt mà, xem ra quả đúng là như vậy.
- Đúng vậy, đợi con bé khỏe lên một chút, thì lựa dịp nào đó mời con bé đến ăn bữa cơm.
Quách Tuyết Hoa hơi do dự một chút, đưa tay vỗ vỗ vai Lâm Nhược Khê đang ngồi bên cạnh, cười nói:
- Nhược Khê, con xem thế có được không?
Lâm Nhược Khê đương nhiên hiểu rõ, đây chỉ là vì mẹ đã nể mặt của mình mà hỏi như vậy.
Tiêu Chỉ Tình có thể vì Dương Thần mà không tiếc hy sinh cả mạng sống của mình, bản thân cô không thể nói rằng không muốn liên quan gì tới cô ta cả.
Càng không cần nói với tính cách của Dương Thần chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy, bản thân cô cũng không thể nhẫn tâm đối đãi với Tiêu Chỉ Tình như vậy được.
Nói tóm lại, cô vẫn rất cảm ơn những gì cô ta đã làm.
- Vâng, con thấy như vậy cũng tốt ạ.
Lâm Nhược Khê gật đầu nói.
Mọi việc coi như đã quyết định như vậy, tuy không ai nhắc tới, nhưng ai cũng biết từ giờ về sau Tiêu Chỉ Tình đã không còn là người ngoài nữa rồi, đương nhiên, nếu nghĩ tới chuyện quanh Dương Thần lúc nào cũng có đầy hoa thơm cỏ lạ, Quách Tuyết Hoa cũng không nói thêm gì nhiều, tránh động chạm tới Lâm Nhược Khê, tránh quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên căng thẳng.
Dương Thần đương nhiên rất thỏa mãn với kết quả như vậy, lúc này trông thấy Mẫn Quyên đang ôm Lam Lam chơi xe lửa, không kìm được hỏi:
- Mấy ngày này, ông nội của Lam Lam không về à?
- Không, đến một chút tin tức cũng không có, theo như dự đinh trước đó, thì Lam Lam sẽ giao cho chúng em chăm sóc.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần vui vẻ nói:
- Nếu đã như vậy thì tiết kiệm thêm một việc rồi, chỉ tiếc là không có cơ hội gặp người đó.
- Nhìn con vui chưa kìa.
Quách Tuyết Hoa giận dỗi nói:
- Con cũng không buồn nghĩ tới chuyện ngộ nhỡ ông nội của Lam Lam xảy ra chuyện gì à? Đột nhiên biến mất lại giao Lam Lam cho chúng ta, thật không thể hiểu nổi.
Mẫn Quyên cách đó không xa nghe thấy vậy lo lắng hỏi:
- Cậu Dương Thần, ông chủ thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Dù sao cũng nhờ vào bố của Lam Lam, Mẫn Quyên mới có được một cuộc sống mới, nên cô vô cùng lo lắng.
Dương Thần cười khổ:
- Làm sao tôi biết được chuyện này, cũng chẳng để lại chút tin tức gì cho tôi.
Mẫn Quyên dường như muốn nói thêm điều gì, nhưng lại lưỡng lự không nói, cuối cùng khẽ thở dài, lắc đầu không nói thêm gì.
Dương Thần trông thấy vậy nheo mắt hỏi:
- Mẫn Quyên, có phải cô giấu chúng tôi điều gì không?
Mẫn Quyên vừa nghe đã nhanh chóng lắc đầu:
- Không…không có, tôi chỉ lo lắng cho ông chủ thôi ạ.
- Vậy sao.
Dương Thần nhìn thấy Mẫn Quyên tránh ánh mắt của mình, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không tiện truy hỏi. Huống hồ bản thân cũng không quan tâm đến chuyện đó, nên dừng lại đấy.
...
Hàn Quốc, khu Gangnam thuộc Seoul.
Gia tộc họ Park sở hữu Tập đoàn Tinh Nguyệt sống tại khu căn hộ cao cấp, những người sống tại khu Gangnam này đều là những người giầu có, được trọng vọng.
Là nhà tài phiệt hàng đầu ở Hàn Quốc, thậm chí là cả trong phạm vi Châu Á, lão hội trưởng Park Chuan là một truyền thuyết sống.
Thế nhưng, anh hùng tuổi xế chiều, lại đột ngột phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối, khiến cho không khí tang tóc bao trùm cả gia tộc họ Park.
Mà theo sau đó, chính là vấn đề về người thừa kế.
Ai sẽ kế thừa tập đoàn Tinh Nguyệt đây, trở thành người tiếp theo nắm giữ khối tài sản khồng lồ này đây?
Đa số mọi người đều đoán được, không phải là con thứ Park Ji Ji, thì là con trai thứ ba Park Ji Yeon của Park Chuan, cũng có thể là con nuôi của con thứ, tuổi trẻ tài cao - Park Jung Hoon.
Thế nhưng, điều mà họ không thể nghĩ tới đó là lão hội trưởng ở nơi xa xôi ngàn dặm, tận Trung Hải - Hoa Hạ, giống như mò kim đáy bể, tìm về cốt nhục của trưởng nữ Park Ji Yi, ngoại tôn Trinh Tú.
Để một thiếu nữ họ Từ chưa đầy 20 tuổi kế thừa gia nghiệp đồ sộ này, quyết định này đã khiến cho vô số người nghĩ rằng lão hội trưởng đã hồ đồ mất rồi, nhưng không ai dám có nửa lời dị nghị.
Bởi vì, chỉ cần Park Chuan còn sống, ông chỉ cần nói một câu, đã có thể khiến ai đó chết không chỗ chôn thây.
Lúc này, sống trong căn hộ cao cấp hào nhoáng rộng cả nghìn mét vuông của dòng họ Park, tại một căn phòng phía Đông Nam, cánh cửa phòng bị một người mặc đồ đen trắng thành thục đẩy cửa bước vào.
Đây là một phòng ngủ lớn, toàn bộ đồ trang trí trong phòng giống như một thế giới thu nhỏ, vô cùng hiện đại, hào hoa, thậm trí nóc nhà còn làm bằng thủy tinh công nghiệp trong suốt, sử dụng điều khiển từ xa, dùng để quan sát các vì sao vào ban đêm.
Tướng mạo thanh tú, đồ trang sức trang nhã được người hầu chuẩn bị sẵn, cúi người trước nữ chủ nhân của căn phòng đang nằm ngủ trên chiếc giường lớn màu hồng đặt giữa phòng, cô bất giác khẽ mỉm cười.
Cô gái mặc bộ đồ trắng chấm bi hồng có vẻ mặt an lành, chu môi, mắt nhắm nghiền, dường như lười biếng không muốn dậy.
Cô hầu nhẹ nhàng gọi:
- Tiểu thư Trinh Tú, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cô mau dậy thôi, nếu không sẽ muộn học mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...