Dương Thần có thể khoan dung với người khác, nhưng điều quan trọng nhất là đối phương phải tôn trọng chính mình.
Đường Đường phát hiện thấy Dương Thần không hài lòng, trong lòng lo lắng, vội cười nói:
- Chú, chú đừng giận, người đó là vệ sĩ mà bố cháu tín nhiệm nhất, Độc Cô Tội, chú A Tội lúc nào cũng như vậy, chú ấy không phải là cố tình nói vậy đâu.
Dương Thần cười lạnh nói:
- Là gã cố tình? Là do cháu khóc sướt mướt, nhất định đòi chú đến chú mới đến, chú không tự tìm cái hứng thú vớ vẩn này. Nếu là thái độ như vậy, chú không rõ liệu có phải bố cháu muốn đem bắt chú đến thư phòng cho một trận không?
Đường Đường sắc mặt trắng bệch, tiếp xúc vài lần cô cũng biết, người chú này của cô tuy rằng bình thường ôn hòa, nhưng nếu đã chọc giận hắn thì hắn sẽ không nể tình gì, vì thế cô vội vàng khuyên:
- Chú đừng lo, bố sẽ không làm vậy, bố cháu thật sự là muốn cảm ơn chú mà.
- Sai tay chân đến lôi ta đi giống như áp giải phạm nhân, bố cháu có cách cảm ơn thật kỳ lạ.
Dương Thần như trước, lười không chịu bước chân đi.
Độc Cô Tội đi đến thang máy liền quay lại, thấy Dương Thần vẫn không theo kịp, sắc mặt lập tức không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
- Bảo anh đi nhanh, anh còn thầm thì cái gì.
- Tôi đang nói là gọi lão gia nhà các anh xuống đây, tôi ngồi đây chờ ông ấy.
Dương Thần liếc mắt nhìn gã, xoay người đi tới cạnh chiếc sô pha rồi thản nhiên ngồi xuống.
Mọi người ở đó đều lộ ra vẻ căm phẫn, rất không hài lòng với thái độ của Dương Thần, chỉ có Đường Đường vẻ mặt lo lắng, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới được, cô vừa muốn khuyên nhủ Dương Thần, nhưng lại sợ Dương Thần giận cá chém thớt với cô, cô thật là tiến thoái lưỡng nan.
Độc Cô Tội khóe miệng nhấc lên khinh bỉ, nhe răng cười độc ác, sắc mặt tối sầm đi về hướng dưới tầng.
Đường Đường rốt cục không kìm nổi, cô sợ Độc Cô Tội sẽ dùng sức mạnh với Dương Thần, làm Dương Thần bị thương, cho nên cô lập tức xông ra chắn trước mặt Độc Cô Tội, nói:
- Chú A Tội, đừng giận, chú ấy… chú ấy hơi bướng bỉnh, không phải là cố ý…
Độc Cô Tội chớp mắt nói:
- Đại tiểu thư, lão gia là bố của tiểu thư, người này nói năng lỗ mãng với ông ấy, tiểu thư chẳng lẽ lại nói giúp hắn, không nghĩ cho lão gia sao?
Đường Đường khó xử chua xót cười nói:
- Đây cũng không phải vấn đề quá lớn, chú ấy chỉ lên cơn bướng bỉnh chút thôi.
- Đối với tôi, dám nói lão gia không phải là người thì phải trả giá đau đớn, thê thảm.
Độc Cô Tội không dễ bị kháng cự, giơ tay gạt Đường Đường sang một bên, nhìn rất nhẹ nhàng nhưng sức mạnh khó có thể ngăn cản.
Dương Thần thấy vậy, trong lòng đối với cô bé này có nhiều cảm tình hơn, xem ra cô bé đối với mình không phải là giả bộ, còn về Độc Cô Tội lạnh băng như khúc gỗ, Dương Thần không thèm để mắt đến gã.
Không phải Dương Thần bụng dạ hẹp hòi mà tức giận, chỉ có điều mình không thù oán với bố con Đường Đường, lại còn từng giúp đỡ họ chút ít, nhưng lại bị người ta coi như kẻ dưới gọi đến, hắn thật sự không vui, bản thân trở về Hoa Hạ là muốn sống thư thái, không phải để làm một tiểu đệ bị khinh thường.
- Anh thấy anh giúp đại tiểu thư chút việc là giỏi lắm rồi à, đã là nhân vật quan trọng lắm rồi à?
Độc Cô Tội đi đến trước mặt Dương Thần, cười châm chọc hỏi.
Lại là cái vẻ mặt này, cái thái độ này!
Dương Thần dứt khoát nhắm mắt lại, khoát tay về phía Độc Cô Tội nói:
- Tôi không có hứng nói chuyện với vệ sĩ, bảo lão gia của anh xuống đây mau, không xuống thì tôi đi về.
Độc Cô Tội mặt sa sầm lại, giọng nói tràn ngập mùi thô bạo:
- Ở Trung Hải không ai dám nói với tao như vậy, mày thử nói lại lần nữa xem…
- Cút, tao không có hứng nói chuyện với mày.
Không chút do dự, Dương Thần lặp lại đơn giản, lại có phần trêu tức nhìn Độc Cô Tội.
Độc Cô Tội trên trán đã nổi gân xanh, hai tay nắm lại nghe “răng rắc”, cơ bắp cả người dường như cũng nổi lên.
- Thật không may, tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng hòng bò trở về.
Đang lúc Độc Cô Tội tức giận, trên cầu thang truyền xuống một giọng nói trầm mạnh, bình thản:
- A Tội, không được lỗ mãng.
Người đi xuống là một người đàn ông mặc quần Âu, áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, tướng mạo hào hoa phong nhã khiến mỗi bước đi của ông rất hiên ngang, cả người lại toát lên khí chất thong dong, bình tĩnh.
Đứng cạnh người đàn ông là Đường Đường, cô vỗ vỗ ngực vẻ may mắn, nghĩ đến việc không ngăn được Độc Cô Tội, cô liền tự chạy lên tầng kéo bố xuống dưới.
Người đàn ông bảo các vệ sĩ khác đi ra ngoài, lại bắt Đường Đường lên gác, tuy không muốn nhưng cô không thể cãi lại ý bố, đành nhìn Dương Thần rồi ngoan ngoãn chạy lên tầng.
Về phần Độc Cô Tội, thấy người đàn ông kia ngăn mình liền thuận theo ý, đứng vào một góc, không nói tiếng nào nhìn Dương Thần, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể như rắn độc phun độc vào Dương Thần.
- Thật có lỗi quá, A Tội tính tình không được tốt, đã làm Dương tiên sinh sợ rồi.
Người đàn ông hào phóng cười nói:
- Dương tiên sinh, mời ngồi.
Dương Thần chỉ chỉ chỗ sô pha đang ngồi nói:
- Tôi không bị dọa sợ, chỉ thấy gã thật phiền toái, hơn nữa tôi đã ngồi rồi, không cần ông mời.
Người đàn ông sắc mặt cứng đờ, không ngờ Dương Thần thấy mình mà vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng lúc nãy, những lời định nói đột nhiên bị ngắt, hắn làm vẻ mặt ôn hòa, cười cầu tài.
- Dương tiên sinh hẳn là đã nhận ra tôi, tôi chính là bố của Đường Đường.
Dương Thần không kìm nổi cười nói:
- Ông nói vậy là sao, chẳng lẽ tôi nên biết ông sao? Hôm nay con gái ông mời mãi tôi mới đến chỗ ông, lần đầu gặp mặt làm sao tôi nhận ra ông?
- Tôi họ Phương, tên Trung Bình, Phương Trung Bình.
Phương Trung Bình tốt bụng nhắc tên mình, ông không tin Dương Thần thật sự không biết ông.
Dương Thần càng không hiểu ra sao nói:
- Phương Trung Bình? Ông là ca sĩ hay diễn viên? Là minh tinh sao? Đã hát, đã diễn những bài gì rồi?
- Khụ khụ..
Phương Trung Bình làm bộ ho khan hai tiếng, cho là Dương Thần làm bộ cố ý không biết, nhưng nhiều năm công tác khiến ông có rất nhiều kinh nghiệm, lại cười nhắc nhở:
- Tôi làm việc cho chính phủ.
- Ủy ban nhân dân thành phố Trung Hải?
Dương Thần hỏi dò.
Phương Trung Bình cười thầm trong lòng, cuối cũng cũng nhận ra rồi sao, ông bày ra vẻ mặt “chớ để bị kích động” nói:
- Dương tiên sinh nhớ ra rồi, đúng vậy, tôi chính là Phương Trung Bình ở Ủy ban nhân dân thành phố Trung Hải.
Dương Thần gật gật đầu nói:
- Tôi bình thường thích xem tin tức, nhưng đều là tin tức toàn Hoa Hạ, những người trong đó không phải chủ tịch nước cũng là thủ tướng, tôi đang nghĩ ông làm việc cho chính phủ sao tôi lại chưa thấy trên ti vi, hóa ra ông ở Ủy ban nhân dân thành phố Trung Hải. Ông sao không nói sớm, còn làm ra vẻ bí hiểm, tôi còn tưởng ông là thủ trưởng cấp cao nào đó. Tôi bình thường chỉ xem tin tức quốc gia, tin trong thành phố không xem cho nên không biết ông, ông đừng cảm thấy kỳ lạ, muốn trách thì chỉ trách ông làm quan quá nhỏ.
Quan quá nhỏ!?
Nghe thấy Dương Thần nói một mạch, Phương Trung Bình chỉ cảm thấy máu dồn lên não, thiếu chút nữa thì phun ra, xấu hổ cười nói:
- Dương tiên sinh nói đùa rồi, kẻ hèn Dương Trung Bình này tuy không thể so sánh với những vị nguyên thủ quốc gia kia, nhưng ở một mẫu ruộng Trung Hải này cũng có ba phần đất, làm Bí thư thành ủy cũng đã hơn hai năm, may mắn hơn bốn mươi tuổi lên được cán bộ cấp Giám đốc sở, cả nước cũng không mấy người may mắn như tôi, hơn nữa, thật xấu hổ, chắc chắn Dương tiên sinh đã gặp tôi rồi, có điều có thể là ấn tượng không sâu thôi.
Dương Thần xem như đã nhận ra, người này nói mình quen biết ông ta, vậy thì không quen không được, người làm quan quả thật đầu óc không giống người bình thường, nhưng Dương Thần cũng chẳng muốn so đo với hắn, lễ phép cười cười:
- Hóa ra là Bí thư thành ủy, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…
Phương Trung Bình cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh, gì mà ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vừa rồi còn nói hoàn toàn không biết là ai mà!
Nhưng Phương Trung Bình dù sao cũng là người trải nhiều sóng gió, có nhiều kinh nghiệm, nhanh chóng điềm tĩnh lại, cười nói:
- Hôm nay mời Dương tiên sinh đến chỗ tôi, kỳ thực cũng là bất đắc dĩ, dù sao nếu tôi đến chỗ Dương tiên sinh, để đám truyền thông phát hiện ra có thể sẽ mang đến nhiều phiền toái, cho nên mong Dương tiên sinh rộng lượng bỏ qua.
- Nếu ông không mời tôi đến, tôi càng đỡ phiền hơn.
Dương Thần đảo cặp mắt trắng dã.
Phương Trung Bình cũng coi như thăm dò tính tình Dương Thần, hắn hầu như không quan tâm mình là một Bí thư thành ủy, bao năm nay những người xung quanh mình ai cũng a dua nịnh hót, đột nhiên lại có người coi thường chức quan của mình, Phương Trung Bình cảm thấy rất kỳ lạ, cũng rất không quen, nói:
- Dương tiên sinh nói đùa rồi, Đường Đường là con gái duy nhất của tôi, nếu nó có chuyện gì, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi. May mà Dương tiên sinh cứu Đường Đường, tôi đây thật sự nên nói lời cảm tạ rồi.
Dương Thần cảm thấy người này nói chuyện vòng vo, nhíu mày nói:
- Cái gì là … thật sự nên? Ông không phải nên nói lời cảm ơn sao, tôi cứu con gái ông, cũng không phải con gái tôi.
Phương Trung Bình cũng khách khí nói, nếu những người khác nghe thấy lời mình vừa nói, chắc chắn sẽ đáp lại những lời như “ Bí thư Phương khách khí rồi”, hay “Bí thư Phương quá lời rồi”, nhưng Dương Thần trước mắt mình đâu phải loại được giáo dục bởi triết học của xã hội, căn bản không để mình bị đẩy lòng vòng.
Ở trong góc Độc Cô Tội bước nhanh đến trước mặt Dương Thần, chỉ vào hắn trầm giọng nói:
- Anh đừng có coi thường!
- A Tội! Lui ra! Phương Trung Bình lạnh lùng nói.
Độc Cô Tội hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nghe lời lùi về trong góc.
Dương Thần thản nhiên nhìn Phương Trung Bình, nếu lúc nãy ông ta kêu lên muộn một chút, Dương Thần sẽ không nghi ngờ gì bàn tay mình đã tát lên mặt Độc Cô Tội.
Nụ cười trên mặt Phương Trung Bình cũng đã biến mất, ông trầm tư cúi đầu suy nghĩ một lát, nói:
- Dương tiên sinh, anh thật là không nể mặt, may mà tôi cứu được anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...