Mặc kệ mọi người vẫn còn đang kinh ngạc thì Tiêu Thái Cẩn lại thản nhiên nói:
- Không được không được, Vô Song bây giờ là con dâu của Tiêu gia, sinh nhật của con bé phải do Tiêu gia tổ chức. Anh đừng có tranh việc với tôi.
- Ơ kìa, chẳng phải hôm trước chúng ta đã bàn rõ với nhau rồi sao? Hôn lễ của hai đứa ở Ireland và Công viên Disneyland lag do Tiêu gia phụ trách. Nhưng mà sinh nhật hay thậm chí là hôn lễ ở Đế Đô và quê nhà Hà Lan của tôi là do tôi phụ trách mà.
- Không không không, Vô Song là con dâu của tôi, là thành viên của nhà họ Tiêu, phải là bọn tôi tổ chức.
Cứ như vậy mà anh một câu, tôi một câu làm cho toàn bộ quan khách phải chết sững. Bây giờ khoan hãy nói đến chuyện sinh nhật năm sau tổ chức ở đâu đi, bây giờ nói về chuyện hôn lễ của Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song kia kìa… Chẳng phải hai người họ đã tổ chức hôn lễ rồi sao? Chuyện này lại là gì nữa thế này?
Trong lúc này thì Lạc Thiết Vinh, Nhiếp Linh Vân và Lạc Như Song đã bước đến, ông ấy đưa mắt nhìn Lạc Vô Song, nói:
- Vô Song, ngày mai con tổ chức sinh nhật ở Quân gia sao? Cha… Cha có chuẩn bị buổi lễ ngày mai rồi đó… Con có thể…
- Không cần đâu, Quân gia cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, tôi không muốn làm sư phụ phải buồn lòng.
Nhiếp Linh Vân có chút đau nhói, cô thà làm họ đau lòng nhưng không muốn người ngoài buồn lòng sao? Lý nào lại vậy chứ.
- Vô Song, con… Chuyện con và Vũ tổng là sao vậy? Hơn nữa còn cái gì mà hôn lễ… Việc đó lại là sao nữa vậy?
- Có nhất thiết phải nói ra không? Dù sao lần trước kết hôn hai người cũng lấy đủ sính lễ rồi còn gì, bây giờ cha nuôi muốn tổ chức lại hôn lễ cho tôi… Chẳng lẽ còn cần sự đồng ý của hai người?
- Ý mẹ không phải như vậy… Ý mẹ là…
Còn chưa đợi Nhiếp Linh Vân nói hết thì Lạc Như Song đã lên tiếng nói trước:
- Vô Song, cho dù em có ghét chị hay hận cái nhà này đến đâu thì em vẫn là thành viên của Lạc gia, tiệc sinh nhật cha đã bỏ công chuẩn bị… Lẽ nào em không thấy tội lỗi với cha mẹ hay sao?
Lạc Như Song vừa dứt lời thì cô đã cười lớn, cười đến mức mất kiểm soát, nụ cười của cô cũng khiến cho Lạc gia thấy khó hiểu. Những lời Lạc Như Song nói ra đều đang chĩa mũi dùi về cô với tội bất hiếu, vậy mà cô còn cười được nữa sao? Rốt cuộc trong đầu của Lạc Vô Song nghĩ cái gì vậy chứ.
- Chắc chị quên rồi, bây giờ tôi là người của Tiêu gia, tôi đã vào gia phả của Tiêu gia rồi. Làm gì có chuyện tôi là người nhà họ Lạc chứ.
Dừng một chút, cô lại nhẹ giọng nói:
- Nếu không phải tôi thương ông bà nội, thì bây giờ tôi đã đổi họ rồi… Mang họ Lạc này tôi thấy bản thân cũng rất đê hèn. Nhưng chị biết gì không Lạc Như Song, tôi sẽ không đổi họ đâu, vì tôi biết chỉ khi tôi còn mang họ Lạc, thì chị mới bị so sánh mãi mãi!
Nhiếp Linh Vân có chút khựng lại, đứa con gái nhỏ mà bà ấy nghĩ cô không thích nơi ồn ào, cả đời chỉ sống trong im lặng cũng có ngày hôm nay sao? Cô thay đổi quá nhiều… Nhiều đến mức bà ấy thấy xa lạ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra từ khi cô mười ba tuổi vậy? Lạc Vô Song hồn nhiên của Lạc gia đâu rồi? Đứa nhỏ lúc nào cũng khao khát tình cảm gia đình đã đi đâu rồi?
- Vô Song, chị biết em ghét chị lắm, nhưng dù sao chúng ta…
- Dừng đã, tôi xin đính chính, tôi chưa bao giờ ghét chị hay hận chị cả. Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn chị nữa kìa, cũng nhờ ơn chị… Năm đó nếu chị không giấu thức ăn lên thì tôi làm sao có thể trở thành đồ đệ của Lão tướng. Năm đó, phải cảm ơn chị đã bỏ tôi lại ở trường trong khi trời đang mưa thì tôi mới gặp được sư phụ. Hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn chị vì đã tỏa sáng trong suốt sáu năm… Để tôi có thời gian học tập và trau dồi tất cả kiến thức.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại nhìn Tiêu Uẩn rồi mỉm cười đầy hạnh phúc, nói:
- Cuối cùng, cảm ơn chị đã từ bỏ hôn sự với anh ấy… Để tôi có thể làm Tiêu thiếu phu nhân như hiện tại. Lạc Như Song… Tôi phải cảm ơn chị rất nhiều đó, làm sao tôi lại ghét bỏ chị được.
Không chỉ Lạc Như Song câm nín, mà đến cả những quan khách hay Lạc gia đều im thin thít, nhưng bất chợt lúc này cô lại nói:
- À phải rồi, còn phải cảm ơn chị năm đó đã giấu Lạc gia về điểm số của tôi nữa, hừm… Nói sao nhỉ? Nhờ chị mà công việc của tôi ở học viện Zina đều rất thuận lợi, còn quen biết được với cha nuôi nữa. Lạc Như Song, tôi thật sự cảm ơn chị rất nhiều.
Bây giờ thì Lạc Như Song không còn sững sờ nữa mà nói đúng hơn là chết trân tại chỗ, cô ta không nghĩ những việc làm năm đó của mình lại vô tình giúp đỡ Lạc Vô Song có được cuộc sống như hiện tại. Cô ta… Không cam tâm.
Tuy nhiên, ngoại trừ Lạc Như Song thấy không cam tâm ra thì Lạc Thiết Vinh có chút sợ hãi, lần này những gì mà Lạc Vô Song nói ra bề ngoài là đang cảm ơn chị gái, nhưng ở bên trong ẩn ý là sự khinh miệt với Lạc gia.
Riêng Nhiếp Linh Vân thì khỏi nói, bà ấy hoàn toàn ngơ ngác nhìn về phía Lạc Như Song… Đứa con gái lớn mà bà ấy nghĩ vô cùng tài đức lại có thể trơ trẽn như vậy. Bà ấy làm mẹ đúng là thất bại mà… Nuôi dạy ra một kẻ tham lam, lười nhác, còn đánh mất cả đứa con hiếu thuận của mình… Bây giờ bà ấy nên làm gì đây?
Có phải quá muộn rồi không?
- Vô Song à, con nghĩ sao về việc nhập tịch vào nhà ta?
- Không không không, là nhập tịch vào nhà tôi mới đúng, lão già như ông đừng có tranh giành!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...