Cuối cùng thì hai người cũng đã đến được Tiêu phủ, khi người hầu trong nhà nhìn thấy hai người liền nhanh chóng chạy vào thông báo.
Còn chưa kịp để Lạc Vô Song vào tới nhà thì Hồng Tú Vy đã chạy ra đón cô rồi, chỉ mới thấy cô thôi là bày ấy liền lao đến, trực tiếp ôm lấy Lạc Vô Song vào lòng, còn nhẹ nhàng xoa xoa lưng của cô, nói:
- Vô Song, mẹ nhớ con chết mất.
Tính ra thì có vẻ như họ đã xa nhau cũng sắp một tháng rồi, thời gian đúng là trôi nhanh thật đó. Cô còn tưởng là mới hôm qua đây mà, ấy vậy mà họ đã không gặp nhau sắp một tháng rồi, vậy thì cũng có nghĩa là bệnh tình của cha cũng đã phát bệnh được vài lần rồi, mục đích ban đầu cô đến đây là để thông báo cho họ, thứ hai là thu nhập thêm vài thông tin về người bệnh.
Nhưng trước mắt thì gia đình đoàn tụ đã.
Sau đó thì Hồng Tú Vy đã kéo Lạc Vô Song vào bàn ăn trưa, còn Tiêu Uẩn thì bị bỏ bơ vơ một mình, khi này Hồng Thanh Du cũng đi đến, anh ấy chỉ nhìn anh rồi cười một cái, đẩy đẩy cặp kính rồi nói:
- Cô trông chờ Vô Song từ sớm đó. Tiêu Uẩn à, em sắp bị đá ra chuồng gà rồi.
Tiêu Uẩn cũng chỉ nhún vai, vốn dĩ anh đã biết bản thân bị đá rồi, chỉ là không nghĩ nó lại đến sớm như vậy, anh còn tưởng ít nhất cũng phải thêm vài ngày chứ. Nhưng hóa ra là anh kì vọng hơi cao, cha mẹ anh bây giờ chỉ biết con dâu thôi, làm gì chú ý đến đứa con trai là anh cơ chứ, thôi thì Tiêu Uẩn cũng biết thân biết phận, tự lết vô chứ ai đâu mà mời.
Ngồi trong bàn ăn thì Lạc Vô Song cũng có chút e dè, tuy nhiên thì Hồng Tú Vy cũng nhìn ra sự dè dặt của cô, bà ấy liền nói nhỏ:
- Con yên tâm đi, mẹ đã kiểm tra hết người, những người nấu ăn hôm nay đều là người của mẹ.
Lạc Vô Song cũng chỉ gật đầu, thật ra cô không sợ bọn họ hạ độc vào số thức ăn này, thứ cô lo lắng là sợ họ sẽ gây ra nhiều chuyện gì đó khủng khiếp hơn. Ví dụ như là che giấu những món kị nhau rồi khiến độc tính phát tác nhanh hơn thì sao?
Nhưng sau khi cô nhìn một loạt bàn ăn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, chắc là do cô nghĩ nhiều rồi, cũng may là những người đó không làm liều.
Trong bữa ăn thì Lạc Vô Song cũng có nhắc đến chuyện bản thân sẽ đến học viện Zina để điều tra thêm về thuốc giải, khi Hồng Thanh Du nghe đến ba chữ “học viện Zina” thì cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng rồi với năng lực của Thiếu phu nhân nhà này thì cậu ta lại thấy quá là bình thường luôn.
Ăn cơm xong thì Lạc Vô Song cũng ngồi lại để trò chuyện với mọi người, vì sức khỏe của ông nội không tốt nên ông ấy vẫn ở mãi trong phòng, còn cha chồng của cô thì vẫn có thể ra ngoài để trò chuyện. Khi này thì cô mới nhìn ông ấy, nói:
- Cha, cha biết có nhà nào ghét cay ghét đắng Tiêu gia không ạ?
Đợi Tiêu Thái Cẩn nghĩ ngợi một lúc thì Hồng Tú Vy lại nhanh chóng nói:
- Có khi nào là người đó không?
- “Người đó”?
Không chỉ Lạc Vô Song mà ngay cả Tiêu Uẩn và Hồng Thanh Du cũng đồng thanh hỏi.
Đến lúc này thì Tiêu Thái Cẩn mới nói, cách đây chắc là nhiều đời rồi, có một gia đình dân đen họ Thường, ông ấy chỉ nghe nói rằng có một người trong nhà đó có năng lực nguyền rủa người khác. Mà tổ tiên của Tiêu gia và vợ của dân đen đó lại ngoại tình với nhau, sau khi bị người họ Thường đó phát hiện thì đã nguyền rủa những đứa bé mà người vợ ngoại tình kia sinh ra sẽ đổ bệnh ở năm sáu mươi tuổi.
Ban đầu thì tổ tiên Tiêu gia không tin, sau đó thì tổ tiên Tiêu gia và cô vợ đó cũng kết hôn với nhau. Nhưng rồi họ sinh ra được tám người con trai, và quả nhiên sau đó cả tám người đều mắc một căn bệnh kì lạ ở tuổi lục tuần. Tìm mãi mà vẫn không tra được nguyên nhân, cuối cùng đã quy nó vào “bệnh di truyền”.
Nhưng nhờ có lời nhắc nhở của Lạc Vô Song thì Tiêu Thái Cẩn mới chú ý, hình như có một nhóm người khoảng năm, sáu người rất thường xuyên lui tới khu vực nhà bếp, dù rằng không phải bổn phận của họ, trong số đó có người tên là Giang Phấn, và chính bà ta đã tự nguyện đến Tiêu gia ở Đế Đô để nấu cơm cho Tiêu Uẩn.
Nghe xong câu chuyện thì Lạc Vô Song liền nhíu mày, vậy có nghĩa là họ chỉ bị mua chuộc chứ không liên quan gì đến họ… Vậy rốt cuộc người đứng phía sau là ai chứ?
- Cha… Vậy giờ nhà họ Thường đó sao rồi ạ?
- Cha cũng không biết, nghe nói rằng cách đây cũng khá lâu thì cả nhà họ Thường đều gặp phải tai nạn rồi qua đời, trận hỏa hoạn cách đây sáu năm trước chính là nhà họ đó.
Cách đây sáu năm sao… Tức là khi đó Lạc Vô Song mười ba tuổi… Khoan đã, vậy có nghĩa là sau cái chết của Tiêu Dụ hả?
Chuyện này và cái chết của Tiêu Dụ chắc chắn có liên quan tới nhau! Đó chính là đầu mối cần điều tra.
Tiêu Dụ… Rốt cuộc tại sao lại liên quan tới cậu ấy chứ?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...