Đến buổi trưa thì Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn cũng quay về Tiêu gia, nhưng đặc biệt hơn nữa chính là mối quan hệ của hai người hình như thay đổi rồi. Đến cả Lạc Vô Song cũng nhìn thấy rất rõ cơ mà, nhưng vì cái lưng già nua của cô quá đau nhức nên không còn sức để hỏi nữa.
Đến khi Tiêu Uẩn quay về thì lại thấy vợ mình đang ngồi ở sofa, ngay tức khắc anh liền ném áo khoác sang một bên, còn khẩn trương chạy đến chỗ của cô, quỳ một chân dưới đất rồi nắm lấy tay cô, gương mặt lo lắng nói:
- Sao em lại ra đây? Có mệt không? Còn đau lưng không? Hay anh bế em về phòng nha?
Đừng nói Lạc Vô Song không muốn nhận người nhà, ngay cả Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn cũng phải xấu hổ giúp ông anh trai này luôn đó. Sau đó cô cũng đẩy anh ra, còn nói bản thân không sao, còn nhắc nhở anh nên chú ý người khác chứ không phải chú ý đến cô. Lúc này Tiêu Tú Trân đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để anh trai truy hỏi rồi, nhưng sau đó Tiêu Uẩn liền làm cho cô ấy thấy thất vọng, anh không chỉ không thèm hỏi mà còn nói:
- Ai thèm quan tâm người khác chứ, anh quan tâm vợ anh thôi.
Nếu đổi lại Tiêu Tú Trân là người lớn hơn thì chắc cô ấy đã phi đến đá anh một cái rồi, thứ gì mà thê nô, có vợ là quên hết mọi thứ xung quanh luôn, đúng là làm người ta tức điên mà.
Dù rằng là thế nhưng Tiêu Tú Trân vẫn rất dõng dạc nắm tay của Vũ Hàn đi đến trước mặt anh hai và chị dâu, còn nói lớn:
- Anh chị hai, hiện tại em và Vũ Hàn đang hẹn hò.
Không chỉ Lạc Vô Song mà ngay cả Tiêu Uẩn cũng “Ồ” một tiếng đầy sự khích lệ, cái biểu cảm của hai vợ chồng nhà này chính là kiểu “Cô cậu nghĩ bọn tôi chưa biết à? Non quá, tôi đi guốc trong bụng hai cô cậu từ lâu rồi.”
Đến đây thì Tiêu Tú Trân chỉ biết thở dài một tiếng, lúc sáng đến trường khoe với Lý Tinh Thần thì cô ấy nhíu mày nói:
- Ơ hai đứa ngốc này nhận ra rồi à? May thế.
Rồi sau khi tình gặp được Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa thì cũng y như cũ, Tiêu Tú Trân cực kỳ phấn khích khi nói đến việc hai người đang hẹn hò. Bỏ qua Hàng Thái Phi đàng hoàng chúc mừng thì Trịnh Hiếu Nghĩa lại nói:
- Nhanh vậy, hôm qua anh chỉ mới nói vậy thôi mà. Xem ra là hai đứa cũng nhịn không được rồi ha?
Thấy sắc mặt của Tiêu Tú Trân không tốt lắm nên Hàng Thái Phi đã đưa tay bịt miệng Trịnh Hiếu Nghĩa lại, còn nói:
- Nào, không trêu bạn nữa.
Cái câu nói của Trịnh Hiếu Nghĩa không đau đâu, nhưng cái câu chốt của Hàng Thái Phi mới đau đớn đó.
Hai người họ hay nói chính xác là Tiêu Tú Trân còn tưởng hai anh chị ở nhà là kẻ mờ mịt, nhưng ai mà có ngờ đến họ cũng nhìn ra, tính ra thì công cuộc công khai bạn trai của Tiêu Tú Trân thất bại hoàn toàn. Cô ấy cũng chán nản mà ngồi xuống ghế sofa gần với Lạc Vô Song, có vẻ như cô ấy lỡ ngồi hơi mạnh nên ghế có động một cái, Lạc Vô Song liền kêu đau.
Tiêu Uẩn nghe vậy liền quay sang trừng mắt với em gái sau đó nói:
- Con khờ kia ngồi cho đàng hoàng chứ.
- Em có làm gì đâu, nhưng sao tự nhiên chị dâu yếu đuối thế?
Dừng một chút thì Tiêu Tú Trân lại nhớ đến lời Vũ Hàn nói hôm qua, hình như sau khi Lạc Vô Song say thì sẽ làm vài chuyện điên rồ. Hơn nữa sáng nay khi Tiêu Tú Trân chuẩn bị đi học thì có nhìn thấy Tiêu Uẩn xuống nhà dặn nhà bếp nấu một ít thức ăn cho Lạc Vô Song, mà trên cổ của anh trai lúc đó còn chi chít vết hôn nữa. Còn bây giờ thì chị dâu lại đột ngột bị đau lưng… Xem ra đêm qua hai người cũng nồng nhiệt lắm nè.
Nhưng còn chưa đợi Tiêu Tú Trân hỏi gì thì Tiêu Uẩn đã bế vợ lên phòng, bỏ lại đôi gà bông nào đó ngơ ngác, cô ấy liền đưa mắt nhìn Vũ Hàn rồi bĩu môi ấm ức, Vũ Hàn cũng chỉ biết bất lực đưa tay xoa đầu bạn gái, nói:
- Được rồi, bạn đừng có buồn nữa, chút nữa anh đi mua trà sữa cho bạn nha?
- Bạn hứa rồi, mua ba mươi phần trăm đường bảy mươi phần trăm đá, không thêm topping em mới uống.
- Đã rõ.
[…]
Còn Tiêu Uẩn chính là lo lắng nên trưa nay mới cố ý kết thúc cuộc họp sớm mà về nhà, anh không nghĩ đêm qua mình đã quá đáng đến như vậy, xem ra cái tình trạng này thì chiều nay vợ anh khó mà đến trường được rồi.
Đặt Lạc Vô Song lên giường, anh còn muốn giúp cô xoa bóp nhưng cô lại nói:
- Tiêu Uẩn, em tính ba ngày nữa sẽ đi đến núi Linh Sơn.
- Em đi làm gì?
- Em tìm sư phụ của em. Vì… Vì em biết được các thành phần của chất độc rồi, nó được gọi là Thanh Hồn Tán, nhưng nó rất khó để tìm thuốc giải nên em phải đến tìm sư phụ của em.
Lạc Vô Song nói xong thì Tiêu Uẩn cũng chỉ im lặng, vốn dĩ cô còn đang định nói gì đó nhưng anh đã nhanh hơn một chút, đưa mắt nhìn cô, nói:
- Anh đi với em.
- Hả? Không cần đâu, em sẽ đi sớm về sớm mà.
- Không, một là anh đi cùng em, hai là không đi đâu cả. Chuyện này liên quan đến Tiêu gia, anh không muốn em mạo hiểm.
Nghe đến đây cô liền bật cười, cô thì mạo hiểm cái gì chứ, với lại cô biết rõ chỗ mà sư phụ sống ở đâu, nên không hề mất thời gian đi tìm. Nhưng nếu Tiêu Uẩn đã muốn đi thì cô cũng không cấm cản, chỉ là cô sợ khi sư phụ gặp được Tiêu Uẩn thì sẽ làm khó anh, nói sao thì ông ấy luôn xem cô là con gái, bình thường cũng không cho ai đến gần, đột nhiên không thông báo đã kết hôn, còn bị người ta ăn không còn mảnh xương, chắc ông ấy sẽ tẩn chết Tiêu Uẩn mất.
- Tiêu Uẩn, cảm ơn anh.
- Cảm ơn gì chứ, anh phải là người cảm ơn em mới đúng.
Dừng một chút, Tiêu Uẩn còn hôn nhẹ lên môi cô, sau đó cọ cọ mũi mình vào mũi của cô, cười nói:
- Vợ à, cảm ơn em.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...