Trải qua một trận hú hồn chim én với ngựa thì Lạc Như Song có vẻ đã ngoan ngoãn hơn rồi, cô ta không chỉ không đến tìm cô gây sự nữa mà còn rất biết điều khi tránh mặt cô.
Nhưng có vẻ như người ta hay nói là song sinh thai sẽ có cái gọi là “tâm linh tương thông” nên cả hai cứ liên tục chạm mặt, tuy nhiên thì Lạc Vô Song lại cho rằng cái này là “oan gia ngỏ hẹp” thì có!
Giống như lần này, Tiêu Tú Trân lại thấy có chỗ bắn cung ở đằng kia, mà Tiêu Tú Trân cũng biết bắn một chút nên đã kéo tay của Lạc Vô Song đến đó chơi. Không ngờ ở đây lại có thể gặp Lạc Như Song và đồng bọn, Vũ Hàn liền thở dài, nói:
- Sao đi đâu cũng gặp vậy trời.
Ngay cả Tiêu Tú Trân cũng gật đầu tán thành, nhớ là trước khi đến đây là cầu trời khẩn phật rồi mà, sao vẫn không hết xui xẻo vậy chứ. Đến cuối cùng thì cả nhóm của Lạc Vô Song cũng không thèm chơi bắn cung nữa, thay vào đó là về lại lều của họ.
Sau đó thì Lạc Vô Song đã đến chỗ của Phùng Dĩ Nguyên, còn ba người kia thì lại tự tìm thú vui cho bản thân.
Phùng Dĩ Nguyên nhìn thấy cô liền niềm nở nói:
- Đàn chị, hôm nay chị ngầu thật đó.
- Giáo sư Phùng, thầy gọi tôi đến đây là để khen thôi sao?
Đương nhiên là không rồi, thật chất mục đích của Phùng Dĩ Nguyên muốn nói là về chuyện đổi chỗ ngủ cho cô. Nhưng Lạc Vô Song đã từ chối, cô cũng không muốn bị người ta chú ý nữa, sự kiện ngày hôm nay đã đủ khiến cho cô mệt mỏi rồi, bây giờ nếu như Phùng Dĩ Nguyên lại “đối xử đặc biệt” với cô thì chắc ngày mai trên diễn đàn sẽ có thêm tin đồn về cô mất, cô chỉ muốn cuộc sống bình yên thôi mà, sao mà khó khăn quá vậy!
[…]
Đến buổi chiều thì mọi người cũng đã quay quần bên nhau để ăn cơm, vì nơi này không giống trung tâm nên thức ăn đa phần là tự cung tự cấp, cách nhà bếp nêm nếm cũng xem như là ăn được chứ không phải quá ngon, cuối cùng thì nói đến vấn đề lịch trình ngày mai.
Theo như Phùng Dĩ Nguyên đã thông báo thì ngày mai sẽ có “đại hội thể thao”, đương nhiên Lạc Vô Song không có hứng thú với nó, nhưng nhìn sang Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn thì có vẻ hai cái đứa này rất hào hứng?
Những môn vận động ngày mai cũng chỉ có ba trò chơi mà thôi, một là cưỡi ngựa, hai là bắn cung, ba là nấu nướng với những nguyên liệu tự có. Nghe đến những chuyện này thì Vũ Hàn lại đưa mắt nhìn về phía Lạc Vô Song, còn uể oải nói:
- Hình như cậu đã đút lót giáo sư Phùng đúng không? Ba môn chơi này cậu đều giỏi hết.
Tiêu Tú Trân nghe đến ngơ ra luôn, mặc dù cô ấy biết chị dâu nhà mình biết cưỡi ngựa và nấu ăn cũng cực kỳ ngon, nhưng bắn cung? Chị dâu còn biết bắn cung cơ á? Ngạc nhiên ghê đó, vốn dĩ Tiêu Tú Trân còn tưởng bản thân sẽ có cơ hội ghi điểm với Lạc Vô Song, hóa ra cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi sao? Cũng may… Cũng may là lúc nãy họ chưa háo thắng đến mức yêu cầu so tài với Lạc Vô Song.
Ngay khi nói xong nhiệm vụ và công việc thì ai về lều nấy, đương nhiên sau đó mới chia nhau đi tắm, vì Lạc Vô Song không có ngại mà Lý Tinh Thần cũng vậy nên hai chị đẹp đã quyết định đi tắm cùng nhau, vốn dĩ Tiêu Tú Trân cũng muốn tham gia nhưng đột nhiên cô ấy lại muốn ở lại lều để trông chừng, biết đâu khi họ đi hết lại có “ai đó” muốn bày mưu hãm hại thì sao?
Vì thế nên Lạc Vô Song và Lý Tinh Thần đi tắm trước, còn Tiêu Tú Trân thì vừa trông lều vừa nhắn tin với anh trai.
[Tiêu Tú Trân]: Anh hai, chị dâu đúng chuẩn toàn năng luôn đó, vừa biết nấu ăn, biết châm cứu, biết cưỡi ngựa còn biết bắn cung nữa. Cưới được chị dâu là phúc tám đời nhà anh!
[Tiêu Tú Trân]: Em không biết đâu, anh làm sao thì làm, trong một năm này phải cưa đổ được chị dâu cho em! Nếu không em sẽ xé xác anh ra cho chó ăn!
Ở bên kia thì Tiêu Uẩn đang cho Đậu Đậu ăn tối, nhìn mấy dòng tin nhắn của Tiêu Tú Trân mà anh chỉ biết bật cười, cũng đâu phải là anh không cố gắng, vốn dĩ là vì cô không muốn có được không hả?
Sau khi hồi âm cho Tiêu Tú Trân xong thì Tiêu Uẩn lại nhìn Đậu Đậu, nhẹ nhàng vuốt ve cậu nhóc rồi lại nói:
- Đậu Đậu ơi, Đậu Đậu à, bây giờ cha phải làm sao để nhốt mẹ con ở bên cạnh mình đây? Cô gái đó ngày càng tỏa sáng, cha bắt đầu sợ rồi đó.
Đậu Đậu có vẻ như nghe hiểu được câu nói của Tiêu Uẩn, cậu nhóc chỉ bước đến chỗ của anh, sau đó cọ cọ đầu nhỏ vào chân anh, rồi vui vẻ kêu “Meow” một tiếng, tựa như rằng nó đang muốn nói “Cha yên tâm đi, có con ở đây rồi”.
Dù rằng Đậu Đậu sống với Tiêu gia không lâu nhưng cậu nhóc cũng cảm nhận được sự yêu thương mà Tiêu gia dành cho mình, nói sao thì theo ánh nhìn của Đậu Đậu thì Tiêu Uẩn vẫn tốt hơn Vũ Hàn gấp trăm lần.
Tiêu Uẩn cũng vui vẻ xoa xoa đầu của con trai, dù anh không biết hành động của nó là đang an ủi anh hay là đang cười khẩy nữa. Ở nhà này người có thể hiểu được ý của Đậu Đậu chắc chỉ có mỗi Lạc Vô Song thôi nhỉ?
Tự nhiên nhắc tới Lạc Vô Song… Làm anh có chút nhớ cô rồi…
Một cô gái bình thường ít nói nhưng lại có rất nhiều biểu cảm thú vị, anh thật sự hi vọng chỉ có anh mới có thể nhìn thấy con người khác của Lạc Vô Song, chứ nghĩ đến chuyện cô ở bên cạnh nam nhân khác là anh đã thấy khó chịu rồi!
Trong lúc anh đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên, nhìn vào màn hình thì hiện lên hai chữ “Trình Đinh”… Ừm… Nói ra thì anh hơi thất vọng một chút, anh tưởng Lạc Vô Song sẽ gọi cho mình cơ, hóa ra lại là thằng bạn đang bị ép cưới à.
- Nói đi.
- [Tiêu tổng sau khi có vợ lạnh lùng quá đó, hôm nay tôi buồn quá, muốn tâm sự với cậu. Tôi đến nhà cậu được không?]
- Không, đang bận chăm con thay vợ rồi.
Nói xong thì Tiêu Uẩn cũng lạnh lùng tắt máy, khỏi cần nói cũng biết cái tên Trình Đinh này sẽ ấm ức rồi khóc lóc, sau đó lại nốc rượu vào người, cứ mỗi lần cậu ta và bạn gái cãi nhau đều sẽ như vậy, làm riết nhiều cái thấy mệt ghê, nhiều khi bất mãn không muốn nói luôn á.
Mà nghĩ đi nghĩ lại thì hình như bạn gái của Trình Đinh bằng tuổi với vợ anh thì phải? Hay là anh hỏi nó làm cách nào cưa cẩm được bạn gái ha?
Nghĩ là làm, Tiêu Uẩn liền nhắn tin cho Trình Đinh.
[Tiêu Uẩn]: Nghĩ lại rồi, vác xác qua đây.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...