Đến buổi sáng hôm sau thì cũng như hôm qua, mới sáng sớm thì Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần đã lôi kéo cô đi làm đẹp rồi, tuy nhiên thì hôm nay không có Bạc Vi, vì chị ấy nói phải về quê nhà Lung Thành để thăm mẹ, chứ gần nửa năm rồi chị ấy không thăm mẹ được mà.
Nhưng cho dù có hay không có Bạc Vi thì cô cũng không thoát được Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần, nói chung thì chỉ có hơn thôi chứ không nhất.
Mới sáng ra thì Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần đã đưa Lạc Vô Song đi làm đẹp, đi ngâm suối nước nóng, sau đó còn đưa cô đi mua vài thứ cho bữa tiệc chiều nay. Vì đây là lần đầu tiên Tiêu Tú Trân hay thậm chí là Lý Tinh Thần dự tiệc sinh nhật ở Quân gia, họ nghe nói rằng Quân gia rất gắt gao về vấn đề ăn mặc, cho nên trong lòng họ cũng có chút lo lắng, nhưng ngay sau đó thì Lạc Vô Song đã nói:
- Cứ xem đây là bữa tiệc bình thường là được rồi. Quân gia không nghiêm khắc như hai người nghĩ đâu.
||||| Truyện đề cử: Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân |||||
Dù biết Lạc Vô Song đã sống ở Quân gia được một khoảng thời gian, nhưng đó là khi cô sống ở dưới cương vị là đồ đệ của Quân Mộ Phàm, hơn nữa cả Lão tướng và Lão phu nhân đều xem Lạc Vô Song như con gái ruột mà đối đãi, nó sẽ khác hơn với những vị khách khác chứ.
Hiển nhiên Lạc Vô Song biết cho dù mình có trấn an đến đâu thì Tiêu Tú Trân vẫn sẽ lo lắng thôi, vì sao à? Vì con bé này thật sự rất sợ người nhà họ Quân, cô ấy còn nói rằng nhìn vào Quân gia thật sự rất đáng e ngại, vì gương mặt của ai cũng trông đáng sợ hết đó. Khi Lạc Vô Song nghe vậy còn cười lớn, Quân gia đã đáng sợ rồi sao? Vậy chắc Tiêu Tú Trân chưa nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Vũ Hàn và Vũ Thư Kiếm khi làm việc rồi, cái khí thế mà hai cha con nhà đó tỏa ra mới gọi là dọa người.
[…]
Đến buổi trưa thì Lạc Vô Song đã được hộ tống đến Quân gia để ăn cơm và chuẩn bị cho buổi tiệc chiều nay, khi cô ngồi lại với sư phụ và sư mẫu thì cũng có chút hoài niệm. Nhớ lại năm đó cô cũng như vậy, ngồi ở trước mặt họ và ăn ngấu nghiến, vì cô thật sự rất đói.
Mạnh Giai Hỉ thấy cô vẫn ngồi ở đó, vẫn ăn như vậy liền thấy có chút xúc động, bà ấy lại nhẹ giọng nói:
- Nhanh thật đó… Mới đó thôi mà Song Song nhà ta đã là cô gái hai mươi tuổi rồi, chúng ta cũng biết con được sáu năm rồi.
Lạc Vô Song cũng gật đầu, không chỉ có họ đâu, ngay cả cô cũng rất ngạc nhiên, cô còn không dám nghĩ đến chuyện bản thân có thể ở bên cạnh hai người họ lâu như thế. Vì sao à? Vì theo như lời của sư phụ Kình Phát năm đó thì tính tình của Lão tướng rất nóng nảy, mà Lạc Vô Song lại là đứa cố chấp, lúc cô quyết định nhận Quân Mộ Phàm làm người thầy thứ hai thì Lão Kình Phát còn nói:
- Chắc hai người không làm thầy trò quá một tháng đâu.
Và đương nhiên ông ấy đoán đúng rất đúng, trong suốt một tháng đầu tiên quả thật là cô cũng bị Quân Mộ Phàm mắng rất nhiều, khi đó tuổi trẻ bồng bột còn có khi cãi lại với ông ấy nữa mà. Còn nếu không cãi được thì mình khóc, nhưng qua được một tháng, cũng có vẻ như là đã hiểu được tính cách của nhau hơn rồi, nên đã dần không cãi nhau nữa, thay vào đó là những lời nói động viên và nhỏ nhẹ, dần dần thì nó lại biến thành tình cảnh giữa hai người nhà với nhau.
Năm đó nếu như Lạc Vô Song không kiên trì thì chắc cô sẽ không bao giờ hiểu được cái gọi là “quan tâm” của “người nhà”.
Lúc này thì không chỉ Mạnh Giai Hỉ xúc động, ngay cả người mạnh mẽ như Quân Mộ Phàm cũng rất xúc động nhưng ông ấy phải kiềm nén vào bên trong, dù sao thì cải trắng nhà mình cũng bị cướp đi mà, ai mà không tức giận chứ. Đến đây, Quân Mộ Phàm liền gắp cho cô một ít thịt cá đã lừa xương, còn nhìn cô, nói:
- Sau này nếu thằng nhãi nhà họ Tiêu kia dám làm con buồn thì cứ ly hôn đó. Nếu có em bé thì cứ mang về đây, ta nuôi hết.
- Sư phụ, người đây là đang muốn đào góc tường nhà chồng con à?
- Không hề, ta là đập tường, ai đâu rảnh mà đào tường chứ.
Quân Mộ Phàm vừa dứt lời thì trên dưới Quân gia liền cười một tiếng, tiếng cười rộn vang cả một nhà bếp, đến cả người bình thường ít cười như Quân Chí Thành cũng phải mỉm nhẹ.
Riêng Tiêu Sương Ái thì khá bất ngờ, bà ấy làm dâu nhà họ Quân cũng sắp ba mươi năm rồi, nhưng có vẻ như bà ấy còn chưa nắm rõ được tính tình của người cha chồng này nữa. Sau đó bà ấy lại nhìn sang Lạc Vô Song, đứa bé này tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng quan sát rất tốt, trí nhớ cũng rất tốt nữa. Bà ấy nghe nói Lạc Vô Song đã không đến Quân gia nửa năm rồi, ấy vậy mà món vào Quân Mộ Phàm thích, món nào Mạnh Giai Hỉ thích đều biết rất rõ, hơn nữa còn rất chân thành, chứ không phải giả tạo như Lạc gia kia.
Đây chính là thứ mà Tiêu Sương Ái thích ở người con dâu tương lai của mình, bà ấy bất chợt lại nói:
- Vô Song nè, con có bạn bè hay ai đó là nữ không? Con giới thiệu cho Chí Thành đi, chứ nó cũng sắp ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân ở đó.
Lạc Vô Song lúc này mới nhìn sang Quân Chí Thành, riêng cậu ta bị mẹ nhắc mà giật mình. Bất chợt cô lại nói:
- Ở học viện cũng có vài trợ lý nghiên cứu tính tình cũng được lắm, đợi khi nào con về học viện sẽ tìm hiểu thử.
Quân Mộ Phàm và Mạnh Giai Hỉ liền đồng loạt gật đầu, tuy là để vụt mất đứa cháu dâu tốt như Lạc Vô Song, nhưng ít nhất thì cũng phải vớt vát lại được một cô cháu dâu khác chứ nhỉ?
Đến đây Mạnh Giai Hỉ lại nói:
- Song Song, chút nữa ăn xong con lên phòng với sư mẫu.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...