Anh bấn loạn đập nát hết đồ đạc xung quanh , nó như vô thức chạy lại ôm lấy anh, khi ôm anh nó thấy dễ chịu hơn nên cứ ôm chặt lấy.
Anh thì cố đẩy nó ra , anh thừa biết nếu để nó thế này thì thế nào cũng xảy ra chuyện, nhưng nó giống như con bạch tuột đẩy thế nào cũng không được, nó càng lúc càng ôm chặt anh hơn, dụi dụi mặt vào ngực anh, anh cố kiềm chế để không tổn hại đến nó, nhưng nó cứ thế này thì anh không thể kiềm chế nổi , nên lạnh giọng đe dọa nó :" Trần Khánh Linh em mau buông anh ra, nếu không hậu quả em tự chịu đó"Nó vốn chẳng còn biết gì nữa, nên cứ cạ cạ người vào người anh, anh không thể kiểm soát được nữa liền đẩy nó lên giường rồi hôn mạnh vào môi nó, được một lúc anh liền dừng lại, anh không thể làm bậy được , anh không thể thừa nước đục thả câu mà chiếm đoạt nó, anh buông nó ra, giúp nó cài lại nút áo, đắp chăn cho nó rồi anh chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Bác sĩ La vừa hay cũng đã tới, Dì Mai liền mở cửa cho anh ta: "Bác Sĩ La, anh đến tìm cậu chủ sao?"Bác sĩ AL nhìn dì Mai hỏi : " Khánh Phong có trên phòng không?""Dạ có, cậu chủ đang ở trên lầu, Bác sĩ cứ lên đi ạ"Bác sĩ La thở hổn hển chạy lên phòng anh,vừa tới cửa đã thấy gương mặt lạnh băng của anh, Bác sĩ La nắm tay tay áo anh vừa thở vừa nói:"Hoàng Khánh Phong, sau này cậu có thể đừng cần tôi gấp thế được không? Vì cậu mà tôi sắp tăng huyết áp chết rồi nè, từ bệnh viện về nhà cậu biết xa lắm không hả? Vậy mà cho tôi có mười lăm phút, tôi không phải thần thánh, cậu làm ơn đừng đùa với tôi thế chứ"Anh mặc kệ Bác sĩ La đang mệt mõi, liền mở cửa phòng kéo anh ta vào:"Cô ấy bị hạ xuân dược, qua xem tình trạng của cô ấy đi, giải không được thì cậu đừng làm bác sĩ nữa"Bác sĩ La liếc anh rồi đi lại xem tình trạng của nó, với phản ứng hiện tại thì hàm lượng trong người nó chắc chắn không ít, sau đó Bác sĩ La lấy một lọ thuốc bơm vào ống tiêm rồi chích cho nó, sau đó đi lại phía anh và nói:" Hàm lượng thuốc khá nhiều, nên tác dụng hơi lâu, tôi đã tim thuốc ức chế cho cô ấy rồi, nữa tiếng sau sẽ bình thường lại thôi"Bác sĩ La thấy anh rất lo lắng cho nó nên liền trêu chọc anh:"Hoàng Khánh Phong, tảng băng lạnh như cậu không có hứng thú với phụ nữ sao? Một cô nhóc dễ thương như vậy, cậu trực tiếp giải độc giúp cô ta được rồi, cần gì phải bắt cái thân già này của tôi chạy một quãng đường xa đến đây chứ? Hay là mọi những gì mọi người đồn đại là đúng, cậu thật sự "Không Được" thật sao?"Anh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn Bác sĩ La và nói: "La Đình Nghi, cậu tốt nhất là câm miệng lại, nếu không tôi không ngại may miệng cậu lại đâu"Bác sĩ La có chút bất mảng nói: "Nè, cậu nhờ vã tôi xong là trở mặt liền vậy à, chưa gì đã đòi may miệng tôi lại, nè Hoàng Khánh Phong cậu giỏi như vậy sao không tự chữa trị cho cô gái kia đi, kêu tôi đến làm gì, chẳng phải cậu cũng học Y qua sao, mấy chuyện nhỏ này sao làm khó được cậu chứ"Anh cau mài nhìn bác sĩ La sau đó cười lạnh đáp:"Nếu tôi làm hết mọi việc thì tên bác sĩ như anh đã chết đói rồi, anh nên cảm ơn tôi mới đúng chứ?"Bác sĩ La tức đỏ cả mặt: "Cậu! cậu!.
.
cậu được lắm Hoàng Khánh Phong"La Đình Nghi là bạn thân nhất của anh khi còn học Y ở Mỹ, anh vì nối nghiệp của gia đình nên đã chọn bên mảng kinh doanh mà từ bỏ ngành y.
========Mafia rất nhanh đã tìm ra được người đứng sau hạ dược nó, là Tú Chi, nên đã bắt Tú Chi về căn cứ đợi anh đến tra hỏi.
Sau khi nhận được tin từ Mafia, anh đã lái xe trở về căn cứ, đến nơi, đã thấy hai hàng người mặc toàn vest đen đứng hai bên đón.
Anh lạnh lùng bước vào, ngồi lên chiếc ghế chủ trì, đám đàn em liền lôi Tú Chi ra, đẩy cô ty quỳ gối xuống, Tú Chi thấy mọi người đều đầy sát khí, làm cô ta rất hoảng sợ, anh nhíu mài nhìn cô ta hỏi:" Cô là em gái của Trần Khánh Linh?"Tú Chi vì hoảng sợ nên nói không thành tiếng, chỉ gật đầu đáp lời.
Anh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn về cô ta, giằng giọng nói:" Là em gái mà dám hạ dược chị ruột của mình, cô cũng gan lắm, nhìn lại những chuyện cô và mẹ cô đã làm với cô ấy , thì cái chết xem ra đối với cô là quá nhẹ nhàng"Nó nghe giọng nói đầy sát khí của anh mà rung sợ, liền vội vàng xin tha:" Xin anh tha cho tôi, tôi không dám nữa đâu, không dám nữa đâu"Anh cười lạnh nói:"Muộn rồi, nhưng gì cô đã làm thì cô phải trả giá"Sau đó anh liền lạnh giọng ra lệnh:"Đem cô ta vào phòng số bảy, để cô ta nếm trãi mùi vị của đau đớn, để cô ta không dám làm bậy nữa"Đám Mafia liền kéo Tú Chi xuống, cô ta gào khóc xin tha nhưng vẫn vô ích, phòng giam số bảy mà anh nói là phòng giam tàn khốc nhất ở căn cứ, ở đó cô ta sẽ phải trãi qua bảy cực hình tàn ác là sắt nóng, đứng trên đinh, kẹp tay bằng đá, roi sắt, ngâm nước lạnh, kiến cắn, và cuối cùng là bẫy thú.
Anh đi về nhà, thấy nó đã ngủ say, anh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nó, vuốt nhẹ tóc nó, sau đó hôn lên trán nó rồi rời đi.
Về đến thư phòng, anh ngồi trầm tư một mình, anh không biết anh đang làm gì nữa, sao anh lại quan tâm, lo lắng cho nó nhiều như vậy, lúc mấy tên giang hồ kia muốn làm hại nó, anh lại không thể nào kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng, anh không thể phân biệt được, đối với nó anh chỉ là thương cảm muốn giúp đỡ hay là anh thật sự đã yêu nó rồi, trong đầu anh lúc này là một chuỗi sự việc rối bời:" Nhã Trúc anh phải làm sao đây? cô bé đó rất giống em, lại còn ngu ngốc, trẻ con nữa, anh không biết, anh với cô bé đó là như thế nào nữa? vì em hay là do cô bé đó mà anh lại hành động như vậy , anh thật sự không biết mình đang làm gì nữa, anh từng hứa với em sẽ chăm sóc cho Nhã Linh thật tốt, nhưng anh không thể đem lại hạnh phúc cho con bé, em cũng biết anh chỉ xem con bé như em gái mà thôi, anh không thể xem em là Nhã Linh hay là Khánh Linh được, trong lòng anh Nhã Trúc và Khánh Linh là hai người khác nhau, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh, đối với cô bé anh chỉ là sự ngộ nhận , rung động nhất thời, anh tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với em đâu" Tâm trạng của anh rơi vào sự tĩnh lặng.
Đêm ấy trong giấc mơ anh gặp được Nhã Trúc, anh mơ thấy Nhã Trúc trở về và cười với anh, anh chạy lại ôm trầm lấy cô, nhưng không được, trong giấc mơ anh nghe Nhã Trúc nói :" Anh Phong, đừng nghỉ đến em nữa, em không thể ở cạnh anh được rồi, anh hãy quan tâm đến người thực tại, đừng để đến lúc mất đi mới biết quý trọng, ngày mai là đám cưới của anh rồi hãy hạnh phúc nhé, duyên nợ của chúng ta đến đây là chấm dứt rồi, Khánh Linh là một cô gái tốt, con bé đã chịu rất nhiều vất vã và tuổi khổ lắm rồi, hãy chăm sóc con bé thật tốt, anh nợ Khánh Linh nhiều lắm hãy giúp em chăm sóc cho con bé anh nhé, chúng ta ở hai con đường khác nhau, em không thể mang cho anh hạnh phúc , nhưng Khánh Linh thì có thể, cám ơn anh người em yêu hơn cả sinh mạng"Anh trong vô thức gọi tên cô:" Nhã Trúc em đừng đi, Nhã Trúc , Nhã Trúc"Anh giật mình ngồi dậy, mồ hôi đổ ướt cả trán, anh nhìn xung quanh phòng rồi xoa xao trán" Nhã Trúc em đã về thật sao? những lời em nói có ý nghĩa gì chứ? sao em lại nợ Khánh Linh, Nhã Trúc em nói rõ cho anh biết được không? đâu mới là con đường đúng đắn nhất cho cả anh và em"========Sáng hôm sau, nó mệt mõi thức dậy, đầu thì đau ê ẩm nó lếch xác vào nhà vệ sinh , ngâm mình trong đó một lúc rồi mới chịu ra, khi nó đang ngồi trên giường lao khô tóc nó mới chợt nhớ :" Ủa sao mình về nhà được vậy? hôm qua mình còn uống nước với Tú Chi mà, sao giờ lại ở nhà, sao mình chẳng nhớ gì hết vậy? "Nó khó hiểu không biết có xảy ra chuyện gì không, nhưng lúc này nó lại cảm thấy đói bụng , nhìn qua đồng hồ thì mới có năm giờ ba mươi phút, còn quá sớm nên nó đi xuống bếp tìm đồ ăn, vừa mới mở cửa là mẹ anh đã đem đồ cưới đi vào, tiếp sau đó là thợ trang điểm.
Nó ngơ ngác nhìn hai người , mẹ anh liền kêu nó ngồi xuống ghế rồi đưa đồ cưới cho nó:" Con dâu à, mau thay đồ đi con, rồi ra trang điểm, nhanh lên kẻo không kịp bây giờ"Bà nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của nó mà cười nói :" Con dâu à, hôm nay là ngày cưới của con đó, con quên thật đó à?"Nó chợt nhớ ra, đúng rồi hôm nay là hôn lễ của nó, vậy mà nó cũng có thể quên được, thật bó tay với nó.
Mẹ anh dúi áo cưới vào tay nó rồi đẩy nó vào phòng thay đồ, sau khi nó thay xong thì thợ trang điểm liền giúp nó makeup, và làm tóc, chuẩn bị đến sáu giờ ba mươi mẹ anh liền kéo nó ra xe đưa đến nhà hàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...