Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Trong nhà họ Long, Thần Bảo Nhi vui mừng nhìn que thử thai trước mặt, mặt trên đã được hai vạch đỏ, không khỏi tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Lần thử đầu tiên, thấy hai vạch đỏ, cô còn nghi ngờ cái nhãn hiệu này có vấn đề, kết quả là mua thêm mấy nhãn hiệu khác, mới biết lần này là hoàn toàn chính xác.

Thần Bảo Nhi kích động không thôi, cô nằm ở trên giường nhưng không ngủ được, liền quyết định xuống giường, nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ, không khỏi nhíu mày. Đã muộn thế này mà sao Long Hạo vẫn chưa về?

Thần Bảo Nhi lấy di động ra muốn gọi điện, nhưng lại đặt xuống, anh ấy thật vất vả mới gặp được Vũ Văn Sâm, chậm một chút cũng đúng thôi. Nghĩ như vậy, cô lại tiếp tục chờ đợi , đêm nay cô không tài nào ngủ được, cô chỉ muốn nói tin tức tốt này cho Long Hạo.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã bốn giờ hơn, Thần Bảo Nhi không nhịn được ngáp một cái, không ngờ Long Hạo lại hàn huyên với Vũ Văn Sâm suốt một buổi tối, cô không khỏi cười cười.

Khi Thần Bảo Nhi xoay người chuẩn bị đi ngủ, nghe được lầu lê,l,e,e dưới có tiếng bước chân người đi lên, cô lập tức bỏ tất cả que thử thai vào trong túi xách của mình, sau đó đ,o;n vui vẻ nằm trên giường.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, Long Hạo thấy đèn bên trong còn sáng, Thần Bảo Nhi đang nằm ngủ trên giường, anh rón rén đi tới bên cạnh cô, không nhịn được vươn tay vuốt ve gò má khiến mình nhớ nhung.

Mà Thần Bảo Nhi lại ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương này cô đã ngửi rất nhiều lần, đều thuộc về Vũ Văn Tĩnh.

Không phải anh ấy nói tụ tập cùng Vũ Văn Sâm sao, chẳng lẽ lại gặp mặt Vũ Văn Tĩnh, mà không phải Vũ Văn Sâm? Anh vẫn luôn gạt cô?


Chẳng lẽ Vũ Văn Tĩnh nói là thật, anh ấy thật sự xem mình như đứa ngốc?

Suy nghĩ đó khiến Thần Bảo Nhi nắm chặt tay, trong lòng đã sớm bị ghen tỵ lấp đầy. Cảm giác được Long Hạo đang nhích đến gần mình, gần đến nỗi có thể nghe thấy nhịp thở của anh, môi mỏng sắp chạm phải cánh môi mềm mại của mình.

"Tránh ra, đừng đụng vào em!" Thần Bảo Nhi tức giận mở mắt, đôi tay hung hăng đẩy anh ra.

Bị đẩy ra, đáy mắt Long Hạo có chút mờ mịt, nhìn Thần Bảo Nhi tức giận, anh ngây ngẩn cả người.

"Bảo Nhi, rốt cuộc là em bị sao vậy hả? Có phải đang trách anh về muộn không, đều do cái tên Vũ Văn Sâm đó, nếu như không phải anh ta cứ...."

"Là Vũ Văn Sâm hay là Vũ Văn Tĩnh?" Thần Bảo Nhi cười lạnh, thật không ngờ anh vẫn định lừa gạt cô, trong lòng có đôi chút thất vọng về anh.

Long Hạo lại ngây người, vì sao Thần Bảo Nhi có thể biết Vũ Văn Tĩnh cũng đi, vốn anh còn định nói rõ, nhưng giờ phút này, trong lòng anh bị một cảm giác khác bao trùm.

“Em theo dõi anh?"

"Em không cần theo dõi, mùi nước hoa trên người anh đã nói cho em biết tất cả. Long Hạo, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Rốt cuộc anh và cô ta có quan hệ gì?”

Thần Bảo Nhi hết sức tức giận, nhìn vẻ mặt âm trầm kia, chẳng lẽ anh đang trách cô sao? Nghĩ tới đây, hai mắt cô liền ửng đỏ.

Long Hạo phát hiện mình hiểu lầm cô, sắc mặt lập tức dịu xuống, "Bảo Nhi, thật ra thì Vũ Văn Tĩnh cũng đi theo Vũ Văn Sâm, anh không hề biết trước, nếu anh biết, anh nhất định sẽ không đi." Lúc nói chuyện, Long Hạo đã ngồi bên cạnh Thần Bảo Nhi, ôm lấy bả vai cô, lại bị cô tránh đi.

"Anh cho rằng nói dối như thế sẽ có người tin ư? Trên người anh ngoại trừ mùi nước hoa còn có vết son môi nữa." Thần Bảo Nhi khó chịu chỉ chỉ vết son môi l,lê,ê trên cổ áo màu xám của anh, nhìn chằm chằm, xem anh giải thích thế nào.

Long Hạo được cô chỉ điểm, lúc này mới chú ý trên cổ áo mình có dấu son môi, khó trách vừa rồi những người giúp việc kia đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.

Long Hạo hơi nổi cáu, lau đi vết son môi bất ngờ kia, "Vũ Văn Tĩnh uống say bét nhè, mới như vậy, Bảo Nhi, anh thật sự không biết sẽ có dấu son môi."


"Anh không biết? Anh không hề biết những dấu son môi này, Long Hạo, anh đang lừa đứa trẻ ba tuổi à?"

Lời nói buồn cười như vậy khiến Thần Bảo Nhi muốn cười, vốn định cho anh một niềm vui, nhưng bây giờ xem ra Vũ Văn Tĩnh nói rất đúng, anh thật coi cô như kẻ ngốc, bởi vì cô rất dễ gạt lừa.

Thần Bảo Nhi cười chua xót, ánh mắt vô thức nhìn về phía túi xách.

"Bảo Nhi, anh thật sự không biết, nếu như anh có hứng thú với Vũ Văn Tĩnh, thì sao lúc cô ta bắt đầu theo đuổi, anh không đồng luôn đi? Còn chờ đến bây giờ làm gì?" Long Hạo cũng hơi tức giận, những chuyện này vốn chẳng cần giải thích, Thần Bảo Nhi phải tin tưởng anh mới đúng

"Đủ rồi, sao em biết được suy nghĩ của anh, nói không chừng, hiện tại anh đã phát hiện ra Vũ Văn Tĩnh rất tốt liền đổi ý rồi." Nước mắt từng giọt rơi xuống, Thần Bảo Nhi tức giận đứng lên, ánh mắt nhìn Long Hạo tràn đầy đau khổ.

Người đàn ông này thật sự xem cô là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, cô chính là một kẻ ngốc nghếch?

Long Hạo hơi nhức đầu, thật sự không muốn nói những lời vô nghĩa với cô về vấn đề này nữa.

"Anh nhắc lại lần nữa, anh thật sự không có quan hệ gì với Vũ Văn Tĩnh, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Bảo Nhi, có thể tin tưởng anh không?" Nói xong, Long Hạo liền xoay người đi vào phòng tắm, muốn rửa sạch mùi nước hoa trên người.

Đã mệt mỏi cả ngày, tại sao về đến nhà, Thần Bảo Nhi còn bày ra sắc mặt như thế chứ?

Đứng ở trong phòng, cả người Thần Bảo Nhi không ngừng run rẩy, thật không biết có nên tin tưởng lời Long Hạo nói không, mấy ngày nữa bọn họ sẽ phải kết hôn, nhưng....

Thần Bảo Nhi ngồi xuống giường, ôm lấy gối đầu ở bên cạnh, nhìn căn phòng trang trí hoa lệ, cô hoàn toàn không có cảm giác an toàn, cũng nên hết hy vọng với Long Hạo thôi, đừng nên u mê nữa.


Long Hạo tắm xong, quấn khăn tắm bước ra, nhìn Thần Bảo Nhi ôm gối đầu, ngồi ngây người trên giường, anh hơi nhíu mày, bước đến dịu dàng vuốt tóc cô.

"Bảo Nhi, đừng nghĩ quá nhiều, anh thật sự không thích Vũ Văn Tĩnh, người anh thích chỉ có em thôi."

"Hạo..."

Thần Bảo Nhi ngước mắt, nghe thấy trong giọng Long Hạo có chút bất đắc dĩ còn ẩn giấu sự mất kiên nhẫn, cô liền tựa vào lồng ngực anh, nhếch miệng cười khổ. Có lẽ bọn họ thật sự không nên ở cạnh nhau nữa.

"Bảo Nhi, tin tưởng anh, người anh thích là em, hiểu chưa?" Long Hạo lặp lại lần nữa, anh không hy vọng Thần Bảo Nhi suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa hôm nay anh đã rất mệt mỏi rồi.

Nói xong câu đó, Long Hạo liền kéo Thần Bảo Nhi từ từ nằm xuống, ôm cô ngủ.

Thần Bảo Nhi thật sự không ngủ được, nhìn gương mặt ngủ say của Long Hạo, bên tai vang lên lời anh nói, nụ cười càng thêm chua xót. Anh nói thích cô, nhưng vẫn dây dưa không rõ với Vũ Văn Tĩnh.

"Long Hạo, có lẽ chúng ta vừa mới bắt đầu chính là sai lầm rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui