Mạc Đình Kiên nhìn khuôn mặt giận đến mức đỏ bừng của cô, vẻ mặt vẫn không tập trung như cũ, giọng nói bình thản: “Gặp rắc rối à?”
Hạ Diệp Chi cầm chăn, lạnh lùng nhìn anh: “Không liên quan đến anh.”
Gương mặt lạnh lùng của cô nhìn vào trong mắt của Mạc Đình Kiên không chút uy lực.
“Quả thực không liên quan đến tôi, nhưng, nếu cô cầu xin tôi, tôi có thể cân nhắc giúp cô.” Ánh mắt Mạc Đình Kiên thâm sâu nhìn cô, không chút che giấu bụng dạ xấu xa của anh.
Hạ Diệp Chi đương nhiên sẽ không cầu xin anh.
Mạc Đình Kiên nhìn cô thật lâu liền quay người bước đi.
Anh đi chưa được vài bước liền gặp phải Thời Dũng.
Thời Dũng khẽ gật đầu, lên tiếng hỏi ý kiến của anh: “Cậu chủ, trên mạng có tin tức liên quan đến cô chủ, phải xử lý thế nào?”
Mạc Đình Kiên nghĩ đến lời nói trước đó của Hạ Diệp Chi, nhếch môi, lộ ra nụ cười không chút ấm áp, giọng nói lạnh nhạt: “Liên quan gì đến tôi? Muốn giúp cô ấy, cũng phải xem người ta có muốn để cậu giúp không chứ!”
Mạc Đình Kiên nói xong liền đi thẳng đến phòng sách.
Thời Dũng nhìn bóng lưng của anh ta, chậm chạp phát hiện ra, tiếng “chứ” cuối cùng của cậu chủ dường như mang theo chút ý tức giận?
…
Hạ Diệp Chi không có ý định để ý đến những tin tức đó.
Tại sao bỗng dưng Hạ Hương Thảo lại làm như vậy, cô không biết, cũng không có ý định suy đoán.
Cô chỉ biết là, Thẩm Lệ đã biết cô thay Hạ Hương Thảo gả vào nhà họ Mạc, tiếp theo, Thẩm Lệ có thể sẽ trực tiếp xé xác cô.
Cho dù biết Thẩm Lệ rất muốn xé xác cô, cô cũng vẫn phải đi gặp Thẩm Lệ.
Hai người hẹn nhau ở một quán café khá vắng vẻ.
Dù sao bây giờ Thẩm Lệ cũng là một diễn viên nhỏ có khoảng bảy tám trăm người hâm mộ trên facebook, ở chỗ đông người cũng lo lắng sẽ bị người khác nhận ra.
Lúc cô đến quán café, Thẩm Lệ đã tới rồi.
Thẩm Lệ đeo khẩu trang, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng vô cùng phổ biến, cả người nhìn có vẻ sạch sẽ gọn gàng, thêm vào đó là tướng mạo vốn không tầm thường, đến mức liên tục có người nhìn về phía cô ấy.
Từ khi đi học, Thẩm Lệ đã như vậy. Đi đến chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm, có thể rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống phía đối diện cô ấy, trong giọng nói mang theo chút áy náy: “Để cậu chờ lâu rồi.”
Thẩm Lệ khoanh tay dựa lên ghế sofa, liếc mắt nhìn cô, sau đó mới từ từ nói: “Cậu là cô chủ nhà họ Mạc, người tầm thường như tớ đợi cậu là phải rồi.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi không nói gì, không nhịn được lại thốt ra lời độc địa.
Cô ấy tiện tay tháo khẩu trang vứt sang một bên, tức giận nói: “Bà mẹ đó của cậu như bị người ta cưỡi lên đầu vậy, cưng chiều con gái của người khác lên tận trời, chẳng quan tâm hỏi han đến con gái ruột là cậu, chưa từng nghĩ cho cậu, tớ đã bảo cậu cẩn thận một chút, bây giờ thì hay rồi, bị bẫy phải gả vào nhà họ Mạc!”
Thẩm Lệ nói xong, cầm cốc nước ở bên cạnh lên tu một hơi hết sạch.
Hạ Diệp Chi đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, nhắc nhở cô ấy: “Cậu uống từ từ thôi.”
Thẩm Lệ trợn mắt nhìn cô: “Người nhà họ Mạc có làm khó cậu không?”
“Không, người nhà họ Mạc… vẫn khá tốt.” Ngoại trừ “Mạc Gia Thành” luôn “âm hồn không tan” cứ bám lấy cô, những người khác đều coi như là ổn thỏa.
Thẩm Lệ nghĩ đến việc chính, sắc mặt nghiêm lại: “Cậu biết vì sao Hạ Hương Thảo muốn mua đăng bài trên mạng, nói cậu cướp chồng sắp cưới của cô ta không?”
“Sao cậu biết bài đăng do Hạ Hương Thảo mua?” Hạ Diệp Chi đang rót nước cho cô ấy liền dừng lại.
Thẩm Lệ nhìn cô giống như nhìn kẻ khờ khạo: “Với tình cảnh bây giờ của cậu, ai còn muốn hao tâm tổn sức định hất nước bẩn lên người cậu chứ, còn không phải là vì muốn tranh giành lợi lộc.”
“Tranh giành lợi lộc?” Hạ Diệp Chi thật sự nghĩ không ra, vì sao Hạ Hương Thảo phải làm chuyện này.
Thẩm Lệ cười lạnh lùng nói: “Trước khi lên máy bay, tớ đã bảo bạn làm phóng viên nghe ngóng thử, Hạ Hương Thảo làm như vậy, chẳng qua là muốn quang minh chính đại ở bên cạnh Thẩm Sơ Hoàng, còn cô ta vừa hay thiếu một miếng đá lót đường là cậu.”
Nghe Thẩm Lệ nói như vậy, Hạ Diệp Chi bỗng ngộ ra.
Mặc dù nhà họ Mạc không để ý người được gả đến có phải là Hạ Hương Thảo hay không, nhưng nhà họ Mạc có sức ảnh hưởng tuyệt đối ở thành phố Hà Dương, đến mức không ai dám tùy tiện ở bên cạnh Hạ Hương Thảo.
Lúc này, Hạ Hương Thảo cần phải thoát khỏi thân phận vợ sắp cưới của Mạc Đình Kiên.
Bởi vậy cô ta liền mua bài đăng trên facebook, giẫm Hạ Diệp Chi ở dưới chân hất nước bẩn,còn mình trở thành một người chị hiền lành.
Hạ Diệp Chi mím môi, nói: “Ngẫm lại thì cũng khá hay.”
“Vậy thì sao? Cậu định làm thế nào?” Thẩm Lệ nói xong, giống như nhớ ra điều gì hỏi cô: “Tớ hỏi cậu, bộ dạng này của cậu gả cho Mạc Đình Kiên, hai người…”
“Anh ấy chê tớ xấu, bọn tớ tôn trọng lẫn nhau.” Hạ Diệp Chi biết cô ấy muốn hỏi gì, liền nói thẳng.
“Thật đúng là xấu người xấy cả nết, mình không ra gì còn chê người khác xấu. Cậu không cần phải giả xấu nữa, bình thường ăn mặc đẹp vào trang điểm đi, đẹp cho mù mắt chó của anh ta!” Bộ phim Thẩm Lệ quay gần đây nội dung là báo thù, bởi vậy rất thích chuyện đánh ngược lại cho mất mặt này.
Hạ Diệp Chi bật cười: “Không cần, bây giờ như thế này là tốt rồi.”
Tôn trọng lẫn nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau là quá tốt rồi.
…
Chưa được bao lâu Thẩm Lệ bị người quản lý gọi đi.
Trước khi đi cô ấy còn tranh trả tiền.
Hạ Diệp Chi không nhanh bằng cô ấy, tay cũng không dài bằng cô ấy, không giành được.
Mặc dù bình thường cô ấy khá tùy tiện, nhưng trong những chuyện nhỏ vẫn suy nghĩ tinh tế, biết kinh tế của Hạ Diệp Chi không dư dả, ra ngoài ăn cơm sẽ nghĩ mọi cách để bỏ tiền thanh toán trước.
Hạ Diệp Chi cảm thấy rất ấm lòng, trong lòng lại có chút áy náy.
Thẩm Lệ biết tất cả mọi bí mật của cô, cũng hiểu rất rõ chuyện nhà họ Hạ.
Trước kia đã lâu, Thẩm Lệ cũng từng nói, bảo cô đừng ôm kỳ vọng gì với những người trong gia đình nhà họ Hạ đó nữa, đặc biệt là Tiêu Thanh Hà.
Nhưng cô không tin, cho đến khi cô bị ép gả vào nhà họ Mạc.
Nhưng, cho dù đã đến đường bước này, bọn họ không những không hài lòng, còn muốn lợi dụng cô.
Bọn họ thật sự cho rằng cô còn có thể dễ dàng bị lợi dụng sao?
Hạ Diệp Chi đang muốn bắt xe trở về biệt thự của Mạc Đình Kiên liền nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Hà.
Giọng nói của Tiêu Thanh Hà dịu dàng hiếm có: “Diệp Chi, tối nay về nhà ăn cơm nhé.”
Vào giờ phút quan trọng này, Tiêu Thanh Hà gọi điện thoại cho cô với thái độ dịu dàng đến thế, mục đích rõ như ban ngày.
Hạ Diệp Chi lên tiếng cự tuyệt, giọng nói rất lạnh lùng: “Không có thời gian.”
Tiêu Thanh Hà không ngờ cô sẽ từ chối thẳng thừng, giọng nói bất giác trở nên hơi cứng nhắc: “Con bây giờ không có việc làm, có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là về ăn bữa cơm thôi, cả nhà đều có mặt…”
“Ồ, nhưng con bây giờ là người nhà họ Mạc.” Hạ Diệp Chi trực tiếp cắt ngang lời của Tiêu Thanh Hà.
Lần này Tiêu Thanh Hà hoàn toàn tức giận, tăng âm lượng: “Con nói chuyện với mẹ như vậy sao?”
Trước kia cô chưa từng dùng giọng điệu lạnh nhạt kiểu này nói chuyện với Tiêu Thanh Hà, Tiêu Thanh Hà cũng chưa từng dùng giọng điệu mất kiên nhẫn này nói với Hạ Hương Thảo.
Suy cho cùng, cũng chỉ vì không quan tâm mà thôi.
Tiêu Thanh Hà không quan tâm cô, bởi vậy liền đối xử tùy ý với cô.
Cô bây giờ cũng không quan tâm Tiêu Thanh Hà nữa, đương nhiên cũng không nhiệt tình nổi.
“Vậy mẹ đi tìm Hạ Hương Thảo đi, chị ta hiếu thuận hơn con, cũng nhẹ nhàng hơn con, cái gì cũng tốt.” Hạ Diệp Chi nói xong liền cúp điện thoại trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...