Lúc Thẩm Lệ đang chuẩn bị ở hậu trường, có người lên tiếng hỏi cô: “Quan hệ của cô với tổng giám đốc Cố rất tốt nhỉ!”
“Dù sao thì cũng lớn lên cùng nhau, với lại tôi cũng làm việc ở công ty của anh ấy nhiều năm như vậy.” Thẩm Lệ nói một cách hời hợt, không có thái độ tiếp tục nói sâu hơn.
Nhưng mấy người kia giống như là không nghe ra được, không buông tha cho Thẩm Lệ: “Cô nhìn một chút thử xem, hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, cả hai cũng đều độc thân, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện ở bên nhau hả?”
Không để Thẩm Lệ trả lời thì có một người khác nói ngay: “Chuyện này thì phải xem duyên phận nữa, nếu như quả thật có duyên phận thì đã sớm ở cùng nhau rồi, sao còn có thể chờ đến bây giờ được. Nhiều năm như vậy mà cũng không ở bên nhau, chắc chắn là không có ý này rồi…”
“Nói vậy thì cũng đúng thôi, em gái họ của tôi với chồng của em ấy chính là lớn lên từ nhỏ với nhau, lên cấp ba cũng đều ở bên nhau, bây giờ đã kết hôn được bảy tám năm rồi đó.”
“Vậy hả, tình cảm như thế này cũng khiến cho người ta thật là ghen tị…”
“Chuyện đó đương nhiên rồi…”
Thẩm Lệ cúi thấp đầu xuống, im lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Thật ra thì rất có đạo lý, không phải sao?
Người thật sự có duyên phận có thể ở bên nhau thì chắc chắn là ở bên nhau từ lâu rồi.
Mà cô với Cố Tri Dân đã quen biết nhiều năm như vậy, nếu có duyên phận đó, vậy thì chắc cũng đã ở bên nhau từ lâu.
Quả nhiên kết quả này đã được viết xong ngay từ đầu.
Chỉ là cô không hiểu mà thôi.
Hoặc là cô không muốn hiểu.
Đa số mọi người đều không đụng tường nam thì sẽ không quay đầu lại.
Nhất là về mặt tình cảm, cố chấp chính là bản tính của con người.
…
Trong buổi tập luyện tiếp theo, Thẩm Lệ lại không có tinh thần.
Cô cố gắng để cho mình tập trung lực chú ý mới không ảnh hưởng tiến độ của mọi người.
Có lẽ là thầy cũng nhìn ra tình trạng của cô không đúng lắm, lúc thay quần áo ở hậu trường, đến vỗ vỗ vai của cô: “Có chuyện gì thì cứ nói với tôi, chỉ cần cô đồng ý.”
“Vâng, cảm ơn thầy.” Ngoài miệng thì Thẩm Lệ nói được, nhưng mà cô biết những chuyện này cô sẽ không nói với người khác đâu.
Cô cảm thấy là cô đã nghĩ thông suốt, nghĩ thấu hoàn toàn.
Thẩm Lệ là người bị rơi ở phía sau, động tác chậm chạp, đợi đến lúc sắp rời khỏi hậu trường thì căn bản đã không còn người nào khác.
Cô vừa ra đến thì đã nghe thấy mùi thuốc lá.
Nâng mắt lên nhìn xem, phát hiện thấy Cố Tri Dân đang dựa vào tường mà hút thuốc.
Cũng không biết là Cố Tri Dân suy nghĩ cái gì, trông hơi thất thần, chậm nữa nhịp anh mới phát hiện được Thẩm Lệ đã ra đến, anh mới vội vã bóp tắc điếu thuốc ở trên tay.
“Ra rồi đó à.” Động tác bóp thuốc lá của anh cực nhanh, biểu cảm nhìn lộ ra vẻ chột dạ mơ hồ, giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó.
Thẩm Lệ nhớ đến trước đó Cố Tri Dân hút thuốc còn đã từng bị khó chịu.
“Không sao cả, muốn hút thì cứ hút đi.” Vẻ mặt của cô bình tĩnh nhìn Cố Tri Dân rồi nói.
Trong mắt của cô bình tĩnh không dao động, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Trong lòng của Cố Tri Dân không khỏi dâng lên cảm giác không nắm bắt được cô, bắt đầu có chút bực bội.
“Không muốn hút nữa!” Có một chút tức giận trong giọng nói của anh.
“Tùy anh thôi.” Thẩm Lệ nhấc chân đi ra ngoài: “Đi ăn cái gì?”
Cố Tri Dân đi ở sau lưng, nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, nhíu mày: “Tuần này em bận nhiều việc lắm hả?”
Lúc nãy vừa mới nhìn sơ qua một lần, anh liền cảm thấy được Thẩm Lệ trông gầy một chút, bây giờ nhìn gần như vậy, anh đã cảm thấy là cô gầy hơn rất nhiều.
Diễn thử mà cũng không cần ăn cơm luôn ư?
Cơ địa của Thẩm Lệ vốn gầy, bình thường cũng thích ăn, nhưng mà bởi vì là diễn viên cho nên sẽ khống chế lượng thức ăn, nhưng mà cũng không cần nghiêm khắc giống như là những nữ diễn viên khác.
“Vẫn ổn.” Thẩm Lệ đi ở đằng trước, trả lời không mặn không nhạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...