Mặc dù là Cố Tri Dân đã chịu đựng một tuần không đi tìm Thẩm Lệ, nhưng mà anh lại biết chính xác nơi Thẩm Lệ đang sống và nơi mà cô tập kịch bản.
Sau khi quyết định phải đi tìm Thẩm Lệ căn bản cũng không cần phải điều tra dư thừa gì, trực tiếp đi đến đó là được rồi.
Lúc anh đến hiện trường, Thẩm Lệ đúng lúc đang được nghỉ ngơi, đang nói chuyện phiếm với người ở bên cạnh.
Nói chuyện phiếm với người khác thì cũng không có gì, nhưng mà người mà cô nói chuyện, Cố Tri Dân vừa nhìn thấy thì liền phát giận.
Chính là người mà trước đó Thẩm Lệ muốn công khai, Tần Ngữ Minh.
Sau khi Cố Tri Dân đến thì cũng không để người ta thông báo với người ở bên trong, cứ nói là đi ngang qua, thuận tiện muốn vào xem thử.
Ai ngờ vừa mới đi vào thì lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Thẩm Lệ với Tần Ngữ Minh nói chuyện với nhau thì cũng coi như xong đi, vậy mà lại là loại vừa nói chuyện vừa cười.
Cố Tri Dân cẩn thận suy nghĩ lại một chút, anh nghĩ không ra được lần gần nhất mà Thẩm Lệ cười với anh là khi nào.
Càng nghĩ càng giận.
Bộ phim này cũng chỉ là tập luyện, trong khán phòng không có ai, Cố Tri Dân kéo ghế ở hàng sau ra ngồi xuống, anh cố ý dùng sức lực rất lớn, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, khiến cho những người ở hàng ghế trước kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh.
Tập kịch bản đều là những người trong ngành giải trí, cũng đều nhận ra Cố Tri Dân, trên mặt ai cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Thẩm Lệ cũng quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy Cố Tri Dân, trong mắt của cô cũng lộ ra vẻ kinh ngạc trong ngắn ngủi.
“Đi ngang qua nên tiện đường ghé xem, mọi người cũng đừng để ý đến tôi.”
Ngoài miệng thì Cố Tri Dân nói lời xã giao, nhưng mà ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Thẩm Lệ, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, người cũng quá nhiều, cũng không có ai nhìn ra được là anh đang nhìn Thẩm Lệ.
Anh không nhìn thấy được biểu cảm kinh ngạc mà anh muốn thấy từ trên mặt của Thẩm Lệ.
Anh cho là một tuần không gặp nhau thì Thẩm Lệ sẽ nhớ anh.
Khóe môi của Cố Tri Dân cong lên rất mỏng, mang theo ý châm chọc.
“Anh Cố.” Có người đi đến gọi một tiếng.
“Chào…”
Cho dù là lúc Cố Tri Dân đang ứng phó với người khác thì lực chú ý vẫn đặt ở trên người của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cũng không đi đến, ngược lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Tần Ngữ Minh ở bên cạnh.
Cố Tri Dân ngồi không yên.
Anh đứng dậy đi về phía Thẩm Lệ.
“Đây không phải là cô Thẩm à? Đã lâu không gặp.”
Thẩm Lệ lại hiểu Cố Tri Dân đến mức không thể hiểu hơn, chỉ nghe giọng điệu của anh thì cũng biết được lúc này anh rất không vui vẻ.
Thẩm Lệ ngước mắt lên, kêu anh một tiếng: “Tổng giám đốc Cố.”
Bình thường ở trước mặt người ngoài, thật ra thì Thẩm Lệ cũng gọi anh là “tổng giám đốc Cố”.
Nhưng mà bây giờ nghe cô gọi vậy, như thế nào cũng cảm thấy không dễ nghe, ngược lại còn có chút chói tai.
Thật sự thì Cố Tri Dân cũng không phải là người có tính tình tốt gì, anh đối xử tốt với Thẩm Lệ cũng đều là bởi vì yêu cô.
Nhưng mà bây giờ anh rất tức giận.
“Mặc dù là cô đã hết hợp đồng với Thịnh Hải rồi, nhưng mà chúng ta hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, cô cũng không nên trở thành ngay cả gặp mặt mà chào hỏi cũng không thèm chào chứ.”
“Tôi và Ngữ Minh còn có vài chuyện cần phải nói với nhau về vấn đề kịch bản, thấy anh đang nói chuyện với người khác nên cũng không dám đi đến làm phiền anh, không ngờ là còn để tổng giám đốc Cố hiểu lầm.” Giọng nói của Thẩm Lệ thật nhẹ nhàng, nghe không ra được một chút thành phần tức giận nào.
Cố Tri Dân lập tức luống cuống.
“Sao tôi có thể hiểu lầm được chứ, chờ một lúc nữa công việc của cô kết thúc, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, ôn lại chuyện cũ, có được không?” Giọng nói của Cố Tri Dân đã dịu lại, câu “có được không” ở phía sau còn mang theo ý vị hỏi thăm, lộ ra chút dịu dàng.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, về tình về lý, cũng không nên ném mặt mũi của Cố Tri Dân.
Thế là Thẩm Lệ lên tiếng nói: “Được.”
“Bắt đầu thôi nào!”
Nhân viên công tác lại đến gọi người.
“Tôi đi trước đây.” Thẩm Lệ nói với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân mỉm cười: “Đi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...