Giọng Cố Tri Dân trầm thấp, sau đó nói chuyện về phòng làm việc của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ im lặng lắng nghe, không cắt ngang lời anh.
Đến khi giọng anh dần nhỏ đi.
Hình như đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Lệ đưa lưng về phía anh, anh ôm cô vào lòng, cho nên không nhìn thấy khuôn mặt anh, cũng không chắc chắn anh đã thật sự ngủ hay chưa.
Cô nhìn trần nhà trong bóng đêm hỏi: “Có thể không cần tăng ca không?”
Trong căn phòng tối tăm vắng vẻ không có ai đáp lại nên càng có vẻ vắng lặng.
Thẩm Lệ đợi một lúc lâu, cũng không chờ Cố Tri Dân trả lời.
Cô cảm nhận được hô hấp ổn định bên tai.
Anh thật sự ngủ rồi.
Có lẽ đây là đáp án.
Cô tin Cố Tri Dân đối xử tốt với mình, tất cả xuất phát từ thật lòng.
Nhưng anh đối xử tốt với cô cũng không có nghĩa là yêu cô.
Có lẽ bởi vì thói quen.
Phải biết rằng thói quen là thứ đáng sợ hơn bất cứ chuyện gì.
…
Hôm sau.
Thẩm Lệ tỉnh lại thì nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, Cố Tri Dân mở cửa đi ra từ phòng tắm, anh thấy Thẩm Lệ ngồi dựa đầu giường thì nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng giống như thiếu niên tràn đầy năng lượng.
“Dậy rồi à.”
Thời gian lưu lại dấu vết trên người khác, nhưng không để lại dấu vết trên người anh.
“Sớm vậy sao?” Thẩm Lệ hỏi anh.
Thẩm Lệ có vẻ không có tinh thần, Cố Tri Dân cho rằng cô vẫn còn ngái ngủ nên không nghĩ nhiều.
Thẩm Lệ vốn khó chịu lúc ngủ dậy.
“Công ty có nhiều việc, bây giờ em dậy luôn hay đợi lát nữa? Hiện tại em dậy luôn thì anh lái xe đưa em đến phòng làm việc, còn chờ lát nữa thì anh gọi Mãn Mãn đến đón em.”
Cố Tri Dân đi đến mép giường ngồi xuống, nói xong thì muốn hôn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ hơi nghiêng đầu tránh đi, Cố Tri Dân chỉ nghĩ cô đang ngái ngủ nên không để ý cũng không tức giận.
“Được rồi, ngủ thêm một chút?” Anh cho rằng Thẩm Lệ vẫn chưa tỉnh ngủ, còn đưa tay dịu dàng vén tóc qua tai cho cô.
Thẩm Lệ không nói một lời nằm vào trong chăn, kéo chăn qua đỉnh đầu.
Giọng Cố Tri Dân lại truyền đến: “Anh đã làm bữa sáng cho em ở trong tủ lạnh, em nhớ ăn đó.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Lệ mới chui ra khỏi chăn, ngồi suy nghĩ ở đầu giường.
Không biết qua bao lâu, Cố Mãn Mãn gọi điện thoại cho cô.
“Chị Thẩm Lệ, em đến cửa nhà chị rồi, em đón chị đến phòng làm việc, em mở cửa vào nhé?” Cố Mãn Mãn có chìa khoa nhà Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cho cô ấy.
“Ừ.” Thẩm Lệ cúp điện thoại, rời giường đi rửa mặt.
Cố Mãn Mãn vào nhà, sau đó hâm nóng bữa sáng cho Thẩm Lệ lại vào phòng ngủ nhìn thoáng qua, cô ấy lấy một bộ quần áo cho Thẩm Lệ đặt ở một bên.
Thẩm Lệ ăn sáng, Cố Mãn Mãn chống cằm nhìn cô, vẻ mặt hâm mộ nói: “Khi nào em mới có thể tìm được một người bạn trai làm bữa sáng cho mình giống như anh họ em chứ.”
Lúc còn trẻ luôn mong chờ với tình yêu.
Thẩm Lệ liếc cô ấy một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Hiện tại em nói Đào Triển Minh học nấu ăn vẫn còn kịp.”
Cố Mãn Mãn lập tức kinh ngạc: “(⊙o⊙)…”
Thẩm Lệ lại bổ sung một câu: “Nhưng với tính cách của Đào Triển Minh, nói anh ta học nấu cơm thì em phải tốn không ít công sức mới được.”
“Không phải, em và Đào Triển Minh, chúng em…” Cố Mãn Mãn muốn giải thích.
Thẩm Lệ đặt muỗng xuống, mặc dù bận rộn nhưng vẫn bĩnh tĩnh nhìn Cố Mãn Mãn, biểu cảm “Em bịa đi, chị nhìn em bịa chuyện”.
Thẩm Lệ nhìn như vậy nên lời nói đến bên miệng Cố Mãn Mãn cũng không nói ra được, giống như cho dù cô ấy nói cái gì cũng chỉ là bịa chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...