"Ơ." Cố Mãn Mãn đáp lời, rồi thành thật đi ra ngoài.
Phát hiện Đào Triển Minh đi bên cạnh cửa đợi cô, bước chân của cô nhanh hơn.
Nhưng mà, đi thẳng ra đến ngoài cửa, Cố Mãn Mãn cũng có chút mơ màng với tình hình hiện tại: "Ông chủ Đào, tôi...."
"Đi nhanh lên, thời gian của tôi rất gấp." Đào Triển Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ, thúc giục.
Đào Triển Minh hôm nay giúp cô việc lớn, lúc này Đào Triển Minh gấp gáp như vậy, nhất định là vừa rồi ngăn phóng viên cho cô, làm trễ thời gian của anh.
Trong lòng Cố Mãn Mãn có chút băn khoăn: "Ông chủ Đào, nếu như hôm nay anh bận rộn, không bằng đổi thành hôm nào đó ăn cơm đi, ở đây sang Kim Hải ít nhất cũng nửa tiếng."
Mời người như Đào Triển Minh ăn cơm, tối thiểu cũng phải là Kim Hải.
Mặc dù có chút đau lòng cho túi tiền của mình, đi ăn một bữa ở Kim Hải có lẽ phải quẹt hết thẻ mới có thể gom đủ tiền ăn một bữa cơm, nhưng mời người ta ăn cơm, thành ý rất quan trọng
Cố Tri Dân có nói là có thể ghi sổ cho anh ấy, nhưng mà, đây là cô tự mời Đào Triển Minh ăn cơm, không tự tiêu tiền của mình, cô cảm thấy chưa tính là cô tự mình mời người ta ăn cơm.
"Không cần thiết phải đến Kim Hải." Lúc Đào Triển Minh nói chuyện, đã đi đến bên cạnh xe..
Anh mở cửa xe, bỏ đồ của Cố Mãn Mãn ra ghế sau, lại mở cửa ghế phụ lái: "Lên xe."
"Không đến Kim Hải?" Cố Mãn Mãn mang theo nghi vấn nhanh chóng lên xe, còn thành thật thắt dây an toàn, sau khi đoan chính ngồi xong, nghiêm túc ngồi yên, như là một học sinh tiểu học.
Đào Triển Minh không nhịn được hơi cong môi dưới, nhìn cô thêm một lần.
Cố Mãn Mãn cảm thấy anh đang nhìn cô, ngẩng đầu lên, mở to mắt, tràn đầy nghi hoặc: "Anh cười cái gì đấy?"
Ánh mắt Cố Mãn Mãn vô cùng sạch sẽ, lúc ngửa đầu nhìn người, có một loại cảm giác ngây thơ giống trẻ con.
Như con hổ con đáng yêu, muốn sờ sờ đầu, muốn ôm vào trong ngực sờ sờ đầu, hoặc là làm một số chuyện khác.
Hầu kết Đào Triển Minh nhấp nhô hai cái, mới mở miệng, giọng nói thấp hơn lúc nãy mấy nốt: "Không có việc gì."
Anh đóng cửa lại, lên xe từ bên kia.
Đào Triển Minh khởi động xe hơi, sau đó Cố Mãn Mãn nghĩ xem muốn mời Đào Triển Minh đi đâu ăn cơm, mới đủ mặt mũi của Đào Triển Minh..
Cô liên tục nêu tên mấy quán ăn ra, đều bị Đào Triển Minh từ chối.
Cố Mãn Mãn khó xử, mấy chuyện này ngoại trừ Kim Hải, cô không tìm thấy quán nào xứng với Đào Triển Minh nữa rồi.
Nhưng Đào Triển Minh không muốn đến những quán đó ăn, cuối cùng là anh muốn đến đâu ăn cơm đây.
Ngay lúc Cố Mãn Mãn nghi hoặc, xe Đào Triển Minh ngừng lại trước cửa một quán ăn
Cố Mãn Mãn quay đầu nhìn lại, phát hiện là một dãy tiệm đồ ăn nhanh.
Cô không dám tin quay đầu nhìn Đào Triển Minh, không phải anh muốn ăn trong này chứ?
Đào Triển Minh dùng hành động trả lời nghi ngờ trong lòng cô.
Anh cởi dây an toàn ra, mở cửa xe bước xuống.
Cô nhìn thấy Đào Triển Minh vòng qua đầu xe, sang bên phía cô mở cửa xe, lại cúi người thay cô cởi dây an toàn.
Bởi vì các hành động liên tiếp của anh quá đột ngột, Cố Mãn Mãn căn bản không kịp phản ứng mà từ chối.
Đến lúc cô cảm thấy như vậy không quá phù hợp, hô hấp của người đàn ông đã gần ngay bên mặt rồi, chỉ cần cô nghiêng người về trước hai ba xen-ti-mét, sẽ chạm vào mặt anh.
Cùng với... Môi của anh.
Cảm giác có mấy con thỏ đang nhảy trong lòng lại lần nữa xuất hiện.
Động tác đơn giản như cởi dây an toàn, chỉ mấy giây đồng hồ thôi, nhưng Cố Mãn Mãn lại cảm thấy như đã qua rất lâu.
Lâu đến mức cả người cô cứng ngắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...