Mà Cố Tri Dân bây giờ, nhuệ khí lại đột nhiên giống như bị thứ gì đó làm hao mòn rồi vậy, trở nên không còn tuỳ ý như vậy nữa.
Điều bất thường rõ ràng như vậy, Mạc Đình Kiên muốn không nhận ra cũng khó.
“Xong chưa?” Hạ Diệp Chi phát hiện Mạc Đình Kiên đã ra ngoài trước tiên.
Mạc Đình Kiên khẽ cong môi lên: “Xong rồi.”
“Vậy em đi xem thử.” Hạ Diệp Chi nhấc chân đi vào nhà bếp.
Lúc Hạ Diệp Chi vào nhà bếp, Cố Tri Dân đang lấy con dao mà Mạc Đình Kiên băm trên thớt ra.
Mạc Đình Kiên chắc là đã xem cái thớt thành kẻ thù để mà chém rồi, dùng sức vô cùng lớn, Cố Tri Dân phải dùng chút sức mới lấy được con dao xuống.
Hạ Diệp Chi chấn kinh mà hỏi: “Anh có thù với cái thớt à?”
Cố Tri Dân mỉm cười như không cười mà nhìn Hạ Diệp Chi: “Là ba của Hạ Hạ chặt đó.”
“...”
Hạ Diệp Chi im lặng một hồi: “Tính khí anh ấy trước giờ không tốt lắm.”
Cố Tri Dân tán đồng mà gật gật đầu: “Đúng, tính khí của Mạc Đình Kiên đúng là tệ, kiếp trước cậu ta đã cứu ngân hà, nên kiếp này mới gặp được em đó…”
“Kiến nghị hai người sau này nói xấu sau lưng người khác, tốt nhất là đóng cửa lại, hoặc là để một người trông chừng.”
Thanh âm của Mạc Đình Kiên âm trầm vang lên ở đằng sau bọn họ.
Hai người Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân đều bị giật bắn mình.
Cố Tri Dân nhanh chóng rửa con dao rồi đặt sang một bên, sau đó chuồn ra ngoài: “Bọn tôi còn chưa ăn sáng nữa, tôi đi hỏi xem Thẩm Tiểu Lệ muốn ăn gì…”
“Còn chưa ăn sáng nữa?” Hạ Diệp Chi thuận thế đánh trống lảng: “Vậy để tôi chiên trứng cho hai người, thế nào? Anh hỏi xem Tiểu Lệ có ăn mì không, tôi nấu chút mì cho hai người.”
Thanh âm của Cố Tri Dân truyền đến từ phòng khách: “Không cần phiền như thế đâu, ăn trứng gà và sữa bò là được rồi.”
“Được.” Hạ Diệp Chi đáp một tiếng, rồi mở lửa.
Còn quay đầu mỉm cười với Mạc Đình Kiên bằng một vẻ mặt vô tội: “Lấy giùm em chút trứng gà đi.”
Mạc Đình Kiên tuy sắc mặt không được tốt lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy vài quả trứng gà cho cô.
Hạ Diệp Chi thấy được rồi thì ngừng lại, còn nói với cái bụng nhỏ của mình: “Bé con ơi, ba con là người rất dịu dàng đó, không có tức giận gì đâu.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn cô một cái: “Em nói gì với một phôi thai vậy?”
Hạ Diệp Chi: “…”
Mạc Đình Kiên: “Một lần mang thai ngốc ba năm, danh bất hư truyền.”
Hạ Diệp Chi tức giận rồi, cầm lấy xẻng đuổi Mạc Đình Kiên ra ngoài: “Anh ra ngoài cho em!”
Bây giờ cô càng lúc càng nóng nảy rồi, cô cảm thấy đều là do Mạc Đình Kiên chiều chuộng mà ra.
Nếu đã là do anh chiều ra, vậy thì để anh tự chịu.
Mạc Đình Kiên không có ra ngoài, còn đi đến tủ lấy ra hai cái đĩa ăn đặt sẵn cho cô.
Hạ Diệp Chi cũng không đuổi anh nữa, chỉ là không quan tâm đến anh.
Cô chiên cho hai người Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, mỗi người hai cái trứng gà, bảo Mạc Đình Kiên bưng ra ngoài.
Cố Tri Dân và Thẩm Lệ ngồi ở đối diện ăn, Mạc Đình Kiên và Thẩm Lệ ngồi ở một bên khác nói chuyện với bọn họ.
Đang nói chuyện, thì điện thoại của Thẩm Lệ reo lên một tiếng.
Thẩm Lệ lấy ra xem một cái: “Để tôi xem xem có tin tức gì lớn.”
Ấn vào xem một cái, thì phát hiện tiêu đề in đậm viết hoa: Tiêu Văn qua đời.
Cô chấn kinh mà nhìn tiêu đề, rồi lại lướt xuống xem, cô không có đi đọc chữ, mà trực tiếp đi xem ảnh.
Nhưng bức ảnh đi kèm chỉ là ảnh nghệ thuật của Tiêu Văn.
Cô lẩm bẩm tự nói: “Là tin giả thôi nhỉ.”
Một con người đang yên đang lành, sao có thể đột ngột nói mất là mất chứ.
Cố Tri Dân hỏi cô: “Cái gì?”
Thẩm Lệ đẩy điện thoại ra giữa bàn ăn, ánh mắt quét nhìn một vòng, mới lên tiếng: “Trên bản tin nói Tiêu Văn đã chết.”
Biểu cảm của những người khác, không bình tĩnh hơn Thẩm Lệ bao nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...