Thẩm Lệ cúp điện thoại của Giang Vũ Thừa, rồi vào facebook xem thử.
Chuyện của Tiêu Văn đã lên hot search rồi, còn nằm ở top đầu nữa, không ít cư dân mạng tỏ ra phấn khích khi xem náo nhiệt, còn tag Thẩm Lệ vào nữa.
Thẩm Lệ đứng dậy vừa đi vào phòng bếp, vừa lướt facebook, lúc đến phòng bếp, cô đã ném điện thoại qua một bên, tiếp tục nấu cơm.
Trước giờ cô và Tiêu Văn chưa từng giống nhau.
Tiêu Văn có ngày hôm nay là do cô ta tự chuốc lấy, Thẩm Lệ cũng không bất ngờ gì, chỉ thấy quá đột ngột thôi.
Cô chỉ lướt facebook xem náo nhiệt thôi, Thẩm Lệ cô không thèm làm những chuyện dồn người khác vào đường cùng.
Bản thân cô không cùng hạng người với Tiêu Văn rồi, chỉ sợ sau này sẽ không còn chuyện gì để gặp mặt nữa.
Hôm nay Thẩm Lệ nấu món nầm bò hầm, cô vừa để nầm bò vào nồi để hầm, thì Cố Tri Dân gọi video tới.
Sáng sớm, sau khi Thẩm Lệ ra ngoài mua thức ăn về, có gửi tin nhắn messenger cho Cố Tri Dân, sau đó thì không để ý anh nữa, nếu giờ cô vẫn phớt lờ anh, cô chắc chắn anh sẽ xông thẳng vào nhà cô để tìm cô.
Thẩm Lệ nhận cuộc gọi video của Cố Tri Dân.
“Tiểu Lệ!”
Video vừa kết nối, Thẩm Lệ đã nhìn thấy Cố Tri Dân quay thẳng mặt về phía ống kính trong video, một khuôn mặt phóng to ở cự ly gần đang tỏ vẻ hờn dỗi trước ống kính, còn là góc chết của một người đàn ông nữa.
“Ồ!”
Thẩm Lệ bình tĩnh đáp lại anh, rồi lặng lẽ chụp màn hình.
Cố Tri Dân có vẻ ngoài như thế này, cho dù là góc chết cũng không khó coi, nhưng trông có vẻ hơi buồn cười.
Thẩm Lệ nhìn ảnh chụp màn hình của mình, không khỏi bật cười.
Cố Tri Dân cầm điện thoại lên, dáng vẻ như hận không thể chui vào điện thoại: “Em nhìn thấy anh vui đến thế à, nếu không thì hôm nay anh tan làm sớm rồi về với em nhé?”
Thẩm Lệ tắt nụ cười, liếc nhìn anh: “Em không rảnh, tối nay em có hẹn rồi.”
“Em hẹn với ai?” Nụ cười trên mặt Cố Tri Dân đã tắt ngúm trong vòng một giây, còn xắn tay áo lên nữa.
Thẩm Lệ thấy vậy thì mỉm cười nói: “Là một người đàn ông.”
Mặt Cố Tri Dân đã sụp đổ: “Em hẹn ở đâu?”
“Em cũng không biết nữa, có lẽ vẫn chưa chọn được địa điểm.” Giang Vũ Thừa chưa gửi địa chỉ qua cho cô, có lẽ anh ta chưa chọn được địa điểm.
“Vậy tới Kim Hải đi, anh mời hai người.” Cố Tri Dân nở nụ cười hào phóng, nếu không phải anh nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, Thẩm Lệ cũng tin anh rồi.
Thẩm Lệ ung dung nói: “Anh có muốn em dẫn anh theo không?”
Cố Tri Dân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tất nhiên được vậy thì quá tốt rồi.”
“Vậy được rồi, tối nay chúng ta sẽ đi cùng nhau, còn chuyện mời khách thì không cần đâu.” Thẩm Lệ cũng không giải thích mà nói tiếp.
“Em thật sự dẫn anh theo à...” Cố Tri Dân ngạc nhiên, anh quan sát kỹ Thẩm Lệ, chú ý tới khóe miệng hơi mím lại của cô đang khẽ cong lên, cuối cùng cũng định thần lại nói: “Thẩm Tiểu Lệ, em đang đùa anh đúng không?”
Thẩm Lệ giả vờ vô tội: “Em đùa chuyện gì chứ?”
Cố Tri Dân hừ lạnh: “Em hẹn với thằng nhóc thối Giang Vũ Thừa kia đúng không?”
“Anh Giang có biết anh gọi anh ta là thằng nhóc thối không?” Bởi vì Cố Tri Dân và Giang Vũ Thừa bằng tuổi nhau.
“Cậu ta gọi em à? Tối nay chúng ta cùng đi tới đó, tan làm anh sẽ về đón em.” Cố Tri Dân thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi ngã người vào ghế dựa.
Thẩm Lệ lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tự em đi được.”
“Em có ý gì?” Giọng điệu mới thả lỏng của Cố Tri Dân bỗng tăng lên.
Thẩm Lệ nói muốn bắt đầu lại với anh, giờ hai người cũng xem như quan hệ yêu đương rồi, Giang Vũ Thừa lại là bạn thuở nhỏ của hai người, việc hai người cùng nhau đi tham gia tụ họp, cũng là chuyện rất bình thường.
Vậy mà Thẩm Lệ lại từ chối đi cùng anh, trong lòng Cố Tri Dân mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Quả nhiên, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Thẩm Lệ lên tiếng nói: “Tạm thời em không muốn công khai chuyện chúng ta ở bên nhau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...