Vào giây phút Thẩm Lệ lừa Cố Tri Dân đến khách sạn, cô đã hoàn toàn nghĩ đến tương lai của hai người.
Nhưng vào sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, người ở bên cạnh đã không còn nữa.
Cố Tri Dân không để lại cho cô thứ gì cả, cô thậm chí còn nghe được tin tức Cố Tri Dân ra nước ngoài từ chỗ của Quý Vãn Thư nữa, lúc cô biết được tin tức này, Cố Tri Dân đã ở bên kia của đại dương rồi.
Sự phát triển này đã vượt ra khỏi phạm vi dự liệu của Thẩm Lệ.
Cô chưa hề nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy.
Giống như Hạ Diệp Chi nói, sự dũng cảm của con người cần phải có sự tự tin làm nền.
Sự tự tin khi cô lừa Cố Tri Dân đến khách sạn, chính là vì sự cưng chiều độc nhất mà Cố Tri Dân dành cho cô trong những năm từ nhỏ đến lớn đó.
Giống như Quý Vãn Thư nói, cô ta lúc đó cũng tưởng bản thân cô ở trong lòng của Cố Tri Dân là không thể thay thế được, cho nên cô mới dám lừa Cố Tri Dân đến khách sạn, làm ra chuyện hoang đường như thế.
Nhớ đến đây, Thẩm Lệ rũ mắt xuống cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười có mang theo ý vị tự giễu: “Phải a, tớ trước giờ vẫn luôn sợ hãi, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi, ở trước mặt của Cố Tri Dân cũng chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.”
Đáy lòng Hạ Diệp Chi khẽ chua xót, nghe thấy Thẩm Lệ tiếp tục nói: “Nhưng lại có lúc cảm thấy không cam tâm, đặc biệt là sau khi biết Tiêu Văn mang thai, lúc nhìn thấy Cố Tri Dân đối xử tốt với Tiêu Văn như vậy, tớ đố kỵ đến chết đi được, sau đó thì lại bình tĩnh một thời gian, cứ thế mà lặp đi lặp lại, không ngừng mà tự đấu tranh.”
“Vậy thì tha cho mình đi.” Hạ Diệp Chi nhìn vào mắt của Thẩm Lệ, nghiêm túc và chân thành mà nói: “Tình cảm vốn là chuyện của hai người, Cố Tri Dân vốn phải cùng gánh vác với cậu.”
Có một giây phút nào đó, Thẩm Lệ đã bị lời nói của Hạ Diệp Chi làm xao động, nhưng rất nhanh cô lại lắc đầu nói: “Không phải như vậy đâu, ban đầu là do tới lừa anh ta đi khách sạn, là chuyện tự tớ làm, để tự tớ gánh vác.”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, phủ nhận lời nói của Thẩm Lệ: “Đừng ngốc nghếch nữa, cậu cảm thấy Cố Tri Dân ngốc đến nỗi không hiểu cậu lừa anh ta đi khách sạn làm gì sao? Nếu như anh ta thật sự ngốc như vậy thì Truyền thông Thịnh Hải đã sớm bị phá sản rồi, trong đoạn tình cảm này, anh ta không vô tội chút nào cả.”
Lời của Hạ Diệp Chi đã nói trúng tim đen rồi.
Lời nói đã đến khoé miệng của Thẩm Lệ cũng bị nuốt xuống.
Cô đã bị chuyện này vây hãm cả mười năm.
Cô luôn muốn bước ra nó, nhưng không bước ra được.
Lúc bắt đầu, cô tìm câu hỏi từ trên người của Cố Tri Dân, oán hận Cố Tri Dân, đến sau này, cô bắt đầu tìm vấn đề từ trên người mình, đem tất cả sai lầm ôm lên người mình, cũng chỉ là muốn giải thoát ra khỏi chuyện này.
Nhưng dường như cách làm nào cũng đều không đúng, cho nên cô luôn không thể bước ra được.
Đến cuối cùng, cô từ bỏ vùng vẫy, bỏ Cố Tri Dân ra khỏi chuyện này một cách sạch sẽ, một người khốn đốn, cũng tốt hơn là hai người đau khổ.
“Có lẽ điều cậu nói là đúng, nhưng lại làm sao được? Năm đó Cố Tri Dân có thể dứt áo ra đi, bây giờ cũng không phải là đã quay người ở bên cạnh Tiêu Văn trong chớp mắt đó sao, anh ta vẫn giống như năm đó.”
Đích thực là do cô đuổi Cố Tri Dân đi, nhưng Cố Tri Dân quay đầu thì đã ở cùng với Tiêu Văn rồi.
Cố Tri Dân không có thay đổi, anh ta có thể dễ dàng mà từ bỏ cô.
“Đừng quan tâm Cố Tri Dân làm thế nào, cứ đi theo con tim cậu là được.”
Hạ Diệp Chi vốn muốn nói chuyện Cố Tri Dân muốn chứng minh sự trong sạch của mình cho Thẩm Lệ nghe, bây giờ xem ra không thể nói rồi, Thẩm Lệ đã hoàn toàn không tín nhiệm Cố Tri Dân nữa, nếu như nói ra thì có lẽ sẽ dẫn đến hiểu lầm mới thôi.
Thẩm Lệ cười phụt: “Diệp Chi, cậu đây là đang muốn tớ chen chân làm người thứ ba sao?”
Hạ Diệp Chi giả vờ tức giận mà liếc cô một cái: “Cậu biết tớ không phải có ý này mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...