Ở giữa chỗ đậu xe của Thẩm Lệ và chỗ đậu xe của Cố Tri Dân chỉ cách một chỗ đậu xe mà thôi, cho nên cô nghe rất rõ ràng lời nói của Tiêu Văn.
Ở vị trí đậu xe chính giữa bọn họ có xe đang đậu ở đó, nhưng chiếc xe hơi đậu không được ngăn nắp cho lắm, đúng lúc lệch đi vị trí, Thẩm Lệ ngồi ở trong xe của mình nhìn thấy được đầu xe của Cố Tri Dân.
Cô nhìn thấy sau khi Tiêu Văn hét to lên với Cố Tri Dân đang ngồi ở trong xe với vẻ mặt giận dữ xong, qua hai giây, Cố Tri Dân liền mở cửa bước xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Tiêu Văn.
Tiêu Văn vẫn chưa hài lòng, cô ta hét lớn: “Chân em đứng đến tê rồi!”
Cố Tri Dân cũng không có tức giận, hình như còn cong khoé môi lên cười một cái nữa: “Lên xe đi.”
Tiêu Văn lúc này mới lên xe, nhưng vẫn là bộ dạng nộ khí hừng hực.
Hai người nói gì đó ở trong xe, Thẩm Lệ đương nhiên là không biết, không qua bao lâu sau, xe của Cố Tri Dân đã lái đi qua trước mắt.
Bọn họ không nhìn thấy Thẩm Lệ.
Sau khi nhìn thấy xe của Cố Tri Dân hoàn toàn biến mất, Thẩm Lệ mới hạ cửa sổ xe xuống.
Cô quay về để lấy áo khoác, vừa nãy để quên áo khoác ở Kim Hải, Cố Mãn Mãn đúng lúc có chút việc nên cô tự mình lái xe về đây.
Không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
Tính cách của bản thân cô cũng không được tốt, đối diện với Cố Tri Dân cũng chả bày ra sắc mặt đẹp đẽ gì, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn làm việc có chủ đích, sẽ không hất cái cục tức nhận được từ người khác lên người của Cố Tri Dân.
Tiêu Văn.
Vậy mà cũng la lối om sòm với Cố Tri Dân như thế…
Cố Tri Dân từ nhỏ đã muốn cái gì có cái đó, nhưng bây giờ lại chịu bị sỉ nhục như vậy.
Mà anh, vậy mà cũng thật sự nhẫn nhịn như thế.
Thẩm Lệ hít một hơi thật sâu, rồi lại nặng nề thở ra, muốn áp chế đi sự phiền muộn nơi đáy lòng của mình.
Điều này có liên quan gì đến cô chứ?
Không có chút liên quan nào với cô cả, đây là chuyện của Cố Tri Dân, là anh ta cam tâm tình nguyện thôi.
Sau khi chấn chỉnh lại tâm lý xong, Thẩm Lệ xuống xe đi vào bên trong của Kim Hải.
Đang đi, điện thoại của Thẩm Lệ chợt reo lên.
Là Hạ Diệp Chi gọi tới.
“Tiểu Lệ, cậu quên mang áo khoác theo rồi, nếu như cậu không gấp thì tớ đem về nhà giặt cho cậu, lần sau cậu về rồi đưa cho cậu, hay là cậu đến nhà tớ lấy cũng được.
Hạ Diệp Chi trước giờ vẫn chu đáo như vậy.
“Để tớ đến lấy, vừa đến Kim Hải này, cậu đang ở đâu, tớ đến tìm cậu.” Thẩm Lệ nói.
Hạ Diệp Chi nói vị trí của mình cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ liền tìm qua đó.
“Tối hôm qua cũng ngủ không được đúng không, còn đặc biệt chạy về một chuyến nữa.” Nhìn vết xanh xanh dưới đáy mắt của Thẩm Lệ, cô có chút đau lòng.
Thẩm Lệ cười cười: “Cái áo khoác này tớ rất thích mặc, mặc quen rồi.”
“Được rồi, tớ đưa cậu ra ngoài, mau về nghỉ ngơi đi.” Hạ Diệp Chi khoác lấy cánh tay cô, đưa cô ra khỏi Kim Hải.
Thẩm Lệ đến bãi đậu xe, thì lại nhớ đến chuyện khi nãy, thần sắc có chút phiền muộn.
Hạ Diệp Chi chú ý thấy thần sắc của cô có chút dị thường, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Lệ ngập ngừng một hồi, rồi kể lại chuyện mình nhìn thấy ở bãi đậu xe khi nãy cho Hạ Diệp Chi nghe.
Hạ Diệp Chi nghe rất nghiêm túc, nghe xong thì khoan thai nói: “Cậu đang đau lòng cho Cố Tri Dân à?”
“Tớ đau lòng cho Cố Tri Dân?” Thẩm Lệ lập tức xù lông lên: “Anh ta làm gì cần ai đau lòng chứ…”
Hạ Diệp Chi lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Cô nắm lấy tay của Thẩm Lệ, trong thanh âm là sự dịu dàng an ủi lòng người.
“Bởi vì chuyện của đứa bé đó, cậu đã tự mình đi vào ngõ cụt, lao vào chỗ bế tắc, mấy năm nay cậu đều vì vậy mà đau khổ, nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không có nói chuyện đứa bé cho Cố Tri Dân nghe, cậu không muốn anh ta đau khổ giống cậu, điều này chứng minh, cậu thực ra vẫn còn yêu anh ta…”
Thẩm Lệ theo bản năng phản bác: “Tớ không có!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...