Nghe Tiêu Văn nói xong, ánh mắt mọi người đều nhìn sang.
Bởi vì, chén nước được để trước mặt Tiêu Văn.
Còn Cố Tri Dân, cũng không hề mất kiên nhẫn chút nào, cầm chén nước lên đưa đến tận tay Tiêu Văn.
Tiêu Văn nhận lấy chén nước, đưa lên trên môi đang muốn uống, thì đột nhiên dừng lại một lát, lúc này giống như mới nhận ra tất cả mọi người đang nhìn cô, thì ra vẻ xấu hổ giải thích: "Ngại quá, ở nhà đã quen thế rồi."
Sau đó lại liếc mắt đưa tình nhìn về phía Cố Tri Dân, sẵng giọng: "Đều tại anh, bình thường đối xử với em tốt quá..."
Cố Tri Dân cười cười, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng khác thường: "Uống nước đi."
"Ừ." Lúc này Tiêu Văn mới cầm chén ước lên uống.
Kính Giai Nguyệt cũng bị một loạt hành vi này của Tiêu Văn làm cho kinh hãi, lần đầu tiên gặp phải đôi tình nhân còn khoa trương hơn cả cô và La Triệt, cũng may cô đã lăn lộn trong các show diễn trường kỳ rồi, cho dù là tình huống khoe ân ái lúng túng như vậy, cô cũng có thể tâng bốc.
"Tổng Giám đốc Cố đúng là tốt quá, thật sự là bạn trai hết lòng vì người yêu, hâm mộ chết mất thôi..." Hai tay Kính Giai Nguyệt nắm chặt lại, nâng cằm lên mang vẻ mặt hâm mộ, ngoài nụ cười hơi cứng ra, thật sự không nhận ra chút ngụy trang nào cả.
Thẩm Lệ hơi buồn cười.
Nhưng trong trường hợp này mà bật cười thì cũng không tốt lắm, Kính Giai Nguyệt tâng bốc cũng không dễ dàng gì, đều là người cùng nghề, nên thông cảm một lần.
Thẩm Lệ cúi đầu xuống, dơ tay đặt lên trên môi để che giấu ý cười của mình.
Lệ Tây Tước đứng bên cạnh quay đầu lại thăm dò: "Chị Thẩm, chị không sao chứ?"
"A?" Thẩm Lệ quay đầu, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc, cả người nhìn qua rất mơ màng.
Lệ Tây Tước không khỏi sinh ra ý muốn chọc ghẹo, cười rồi nói: "Không sao, chị muốn uống nước không?"
Nghe thấy hai chữ "Uống nước", nụ cười mà Thẩm Lệ rất vất vả mới nhịn xuống lại xuất hiện, nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ, nên uống chút nước."
Khi cô dơ tay ra lấy chén nước, suýt nữa thì bị sặc, Lệ Tây Tước thấy thế vội vàng đưa khăn tay ra.
Không biết từ lúc nào Kính Giai Nguyệt đã để mắt tới Thẩm Lệ và Lệ Tây Tước, rồi cô cười đầy thâm ý nói: "Em trai Tây Tước học thật nhanh."
Lệ Tây Tước cũng trả lời thẳng thắn: "Tuy rằng công ty không cho yêu đương, nhưng cũng có thể học trước."
Vừa nói ra lời này, thì Vũ Tường bên cạnh cũng khẽ gật đầu thừa nhận, còn Kính Giai Nguyệt và La Triệt thì bị chọc cười.
Thẩm Lệ có chút tò mò, nên hỏi ngay một câu: "Luôn luôn cấm yêu đương sao?"
Mấy năm nay, trong nước được văn hóa nước ngoài thâm nhập vào, rất nhiều thần tượng sống dựa vào fan hâm mộ của mình.
Mà kiểu thần tượng này, càng liên quan chặt chẽ với người hâm mộ, coi người hâm mộ là trên hết, trong đó có một điều rất quan trọng, chính là không được yêu.
Bởi vì kiểu thần tượng này, đều có vẻ ngoài hơn người, năng lực nghề nghiệp cũng mạnh, rất ưu tú, kiêu ngạo, được rất nhiều nữ sinh mơ ước, cho nên có rất nhiều fan bạn gái, một khi không còn độc thân nữa, sẽ có rất nhiều người hâm mộ chạy mất.
Lệ Tây Tước giải thích: "Tạm thời thì việc yêu đương không có trong quy hoạch."
"A."
Thẩm Lệ đã hiểu, ý tứ chính là chỉ còn đang nổi thì không được yêu đương.
Kính Giai Nguyệt nhân cơ hội ấy hỏi thêm: "Vậy mẫu bạn gái lý tưởng của Tây Tước và Vũ Tường là gì vậy?"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào người hai em trai nhỏ.
Đúng lúc này, thì bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa!
Không thể nghi ngờ gì nữa, giờ này rồi mà còn gõ cửa, thì nhất định là tổ khách quý cuối cùng.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa ra vào, khi mọi người đang mong nhờ nhìn ra thì cửa phòng được mở, nhân viên phục vụ đẩy xe đựng thức ăn đến.
Mấy người đều "haiz" một tiếng, hiển nhiên có chút thất vọng.
Không biết đạo diễn từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh cửa: "Tổ khách quý cuối cùng sẽ lập tức đến, bây giờ đã vào trong thang máy rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...