Tiêu Văn khóc lóc kể lể rất nhiều, Cố Mãn Mãn nghe đến đôi tai cũng ù ù lên rồi.
Cô quay đầu sang nhìn Thẩm Lệ, phát hiện Thẩm Lệ hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào Tiêu Văn giống như là đang xem kịch vậy, vừa điềm đạm mà bình tĩnh.
Tiêu Văn khóc đến không nói nên lời, muốn xông vào trong lòng của Cố Tri Dân, nhưng Cố Tri Dân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cánh tay cô ta, không để cô ta xông vào lòng mình, vẻ mặt thương tiếc nói: “Đừng khóc nữa, cẩn thận động thai khí.”
Thẩm Lệ chú ý đến phản ứng nhỏ nhặt này của Cố Tri Dân, đôi mắt bất giác khẽ híp lại, có chút nghi hoặc mà nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân nhìn Tiêu Văn với vẻ mặt lo lắng, thần sắc không giống như đang giả vờ.
Nhưng tại sao, cô cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ nhỉ?
Tuy Cố Tri Dân biểu hiện như rất lo lắng cho Tiêu Văn, nhưng không hiểu sao lại khiến cho cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Có lẽ...chỉ là do sự không cam tâm đáng buồn cười trong đáy lòng cô đang tác quai tác quái mà thôi...
Thẩm Lệ mím mím môi, thần sắc lại hồi phục về vẻ bình tĩnh trước đây: “Nói xong rồi sao?”
Trên gương mặt Tiêu Văn vẫn đang mang theo nước mắt, cô ta quay sang nhìn Thẩm Lệ: “Cô Thẩm, tôi đã nói với Tri Dân rồi, anh ấy sẽ không làm khó cô, cũng mong cô tự mình thu xếp ổn thỏa, sự nhẫn nại của con người đều có hạn đó.”
“Ý của cô là không chịu thừa nhận cô đã đánh Mãn Mãn, đúng không?”
Thẩm Lệ nhìn chăm chăm vào Tiêu Văn, ngữ khí nghiêm túc cực kỳ.
Tiêu Văn bị cô nhìn đến chột dạ, ánh mắt khẽ rũ xuống, ngữ khí thương tâm mà nói: “Không ngờ bây giờ cô còn muốn vu nhọ cho tôi...”
“Tri Dân là ba của con tôi, tôi làm bất cứ điều gì cũng chắc chắn phải lo nghĩ đến tình hình của Tri Dân, tôi mua cà phê cho tổ phim cũng là bởi vì tôi cảm thấy mọi người đều vất vả rồi, cô Thẩm, cô đừng chấp mê bất ngộ như vậy nữa.”
“Được thôi, nếu đã như vậy thì tôi biết nên xử lý như thế nào rồi.” Thẩm Lệ vừa không tức giận, cũng không phát cáu, bộ dạng bình tĩnh như đã có dự tính.
Sắc mặt Tiêu Văn khẽ thay đổi, hôm qua lúc cô ta đi tìm Thẩm Lệ, đã nhiều lần xác định nơi đó không có camera, biết Thẩm Lệ không thích cô ta, nên đã cố ý đánh Cố Mãn Mãn để ép Thẩm Lệ ra tay và quay video lại.
Nhưng bộ dạng tự tin lúc này của Thẩm Lệ, lại khiến đáy lòng Tiêu Văn có chút bất an.
“Mãn Mãn, đặt giùm chị một nhà hàng, tối nay chị phải mời Diệp Chi và người kia ở nhà cậu ấy ăn cơm.” Lời là Thẩm Lệ nói với Cố Mãn Mãn, nhưng trên mặt cô lại nở một nụ cười hàm ý sâu xa với Tiêu Văn.
Đáy lòng Tiêu Văn thịch một cái, cô ta gần như đã có thể xác nhận được, Thẩm Lệ có thể đã có cách ứng đối rồi.
Lúc đầu khi cô ta nghĩ xong kế hoạch này, là vì muốn trực tiếp dìm chết Thẩm Lệ, cô ta không tin bất kỳ ai, cô ta lo sau khi mời người đến quay lén thì người quay lén giùm cô ta sẽ phản bội, nên đoạn video cũng là được quay lén từ camera siêu nhỏ mà cô ta đã giấu sẵn trước đó.
Cho nên, video gốc cũng chỉ có ở trên tay cô ta mà thôi.
Chỗ đó không có camera giám sát, video gốc cũng chỉ có cô ta mới có, Thẩm Lệ còn có thể nghĩ ra được cách nào chứ?
Nếu như thật sự bị Thẩm Lệ trở mình, vậy thì sau này cô ta muốn xử lý Thẩm Lệ sẽ rất khó rồi.
Cố Tri Dân yên lặng nhìn sắc mặt không ngừng biến hóa của Tiêu Văn, khóe môi khẽ nhếch lên, anh rũ mắt xuống thu lại cảm xúc nơi đáy mắt mình, rồi dịu giọng nói: “Bác sĩ nói em phải nằm trên giường nghỉ ngơi, tiếp tục nằm đi, con là quan trọng.”
Nghe thấy lời của Cố Tri Dân, Tiêu Văn nhanh chóng hồi thần lại, cô ta ngẩng đầu lên nở một nụ cười với Cố Tri Dân, các fans đã nói, lúc cô ta ngẩng mặt lên mỉm cười với người khác, là đẹp nhất.
Cô ta ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Cố Tri Dân dìu cô ta về lại phòng, nằm lên giường.
Sau khi dìu Tiêu Văn nằm lên giường xong, Cố Tri Dân đứng thẳng người dậy: “Tôi đi toilet chút.”
Tiêu Văn gật đầu: “Ừm.”
“Không được nhân lúc tôi không có mặt mà chơi điện thoại, phải nghỉ ngơi đó.” Cố Tri Dân nhìn cô ta với ánh mắt ôn nhu và nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...