Trong một ngày Nguyễn Sang tiếp xúc với rất nhiều người, nếu không phải là người có trí nhớ vô cùng tốt, có thể anh ta sẽ không nhớ nổi tên.
Anh ta hơi nhíu mày nghĩ ngợi: ""Trước lúc Thịnh Hải mở cuộc họp, tôi từng gặp anh ta, chỉ có điều tên của anh ta hơi khó nhớ, tạm thời chưa nhớ ra được.""
Nghe lời của Nguyễn Sang, Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Cố Mãn Mãn lên tiếng nhắc nhở Nguyễn Sang: ""Tên là Kha Trật phải không?""
Thư kí và trợ lí của Cố Tri Dân không ít, nhưng trợ thủ đắc lực mà để anh ta tín nhiệm nhất thì vẫn là Kha Trật.
Tên Kha Trật này quả thực hơi khó nhớ.
Nguyễn Sang vỗ tay một cái: ""Đúng rồi, là anh ta, chính là cái tên này, là Kha Trật gọi điện thoại cho tôi nói đình chỉ công việc của cô Thẩm, nói là chỉ thị của tổng giám đốc Cố.
Hai tay bên hông của Thẩm Lệ từ từ siết chặt.
Cô cứ ngỡ là chỉ thị từ trên cao của công ty, không ngờ lại là của Cố Tri Dân.
Nguyễn Sang vỗ vỗ bả vai của Thẩm Lệ: ""Không sao, việc đã giải quyết xong rồi, mau chóng trở về quay phim đi, tôi tin tưởng năng lực của em!""
Thực ra trong lòng Nguyễn Sang cũng hiểu, Cố Tri Dân tự mình ra chỉ thị cho Thẩm Lệ tạm thời dừng công việc trong tay, cũng coi như là hiểu được thái độ của anh ta, có lẽ ý của việc này là không có kiêng dè Thẩm Lệ đến vậy.
Từ trước đến nay thị phi trong giới giải trí không ít, thật thật giả giả cũng khó mà phân biệt được.
Mặc kệ Thẩm Lệ đánh Tiêu Văn vì lí do gì, hiện tại to chuyện rồi thì quả thực khó mà chấm dứt được.
Thực ra cũng dễ hiểu, dù sao Tiêu Văn kia cũng là bạn gái của Cố Tri Dân, nghe nói còn vào viện...
Nguyễn Sang vẫn cảm thấy có chút thương xót: ""Chuyện này em làm ra đúng là hồ đồ, có điều, tính cách này của em ấy à, đúng là đáng sợ nhất trong đám diễn viên mà tôi từng thấy đấy!""
Chính vì Thẩm Lệ có tính cách của riêng mình mà cô sẽ không bị giới giải trí nhuộm bẩn, tập trung vào diễn xuất, cho nên diễn xuất của cô mới càng ngày càng tốt, càng ngày càng có sức hấp dẫn.
Thẩm Lệ nghiêm túc nói: ""Cảm ơn lời khen của Anh Nguyễn.""
""Con nhóc này!"" Nguyễn Sang tức giận trừng cô một cái: ""Được rồi, em chú ý giữ gìn sức khỏe, tôi phải đi nghỉ một lát, tối chắc phải thức đêm rồi, có chuyện tôi giúp được thì cứ việc tìm tôi.""
""Cảm ơn Anh Nguyễn.""
Nguyễn Sang đi rồi.
""Sao anh họ lại như vậy nhỉ..."" Trong giọng nói của Cố Mãn Mãn mang theo một tia tức giận: ""Anh ấy bị điên rồi, không có tìm hiểu rõ đã cho chị dừng công việc.""
Cố Mãn Mãn thấy dáng vẻ không việc gì của Thẩm Lệ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: ""Chị Tiểu Lệ, chị không tức giận à?""
""Nếu tức giận có tác dụng thì chị còn bị cho dừng việc không?"" Thẩm Lệ lười biếng tựa vào ghế nhìn về hướng cách đó không xa, trong mắt phủ một lớp sương mù khiến người ta nhìn không ra cảm xúc của cô.
""Chị Tiểu Lệ, chuyện này chị định xử lý thế nào?"" Tuy Cố Mãn Mãn chỉ là một người đại diện mới, không nhiều kinh nghiệm nhưng cũng biết nguyên tắc mọi chuyện đều phải lấy nghệ sĩ nhà mình làm trọng.
Mặc kệ cuối cùng giải quyết như thế nào thì nhất định phải tối đa hóa lợi ích của Thẩm Lệ, mà suy nghĩ của Thẩm Lệ cũng rất quan trọng.
Thậm Lệ rất hài lòng việc Cố Mãn Mãn có thể hiểu rõ như vậy, may mà bình thường không có làm phụ lòng cô.
Thẩm Lệ chỉnh quần áo trên người mình, chậm rãi đứng dậy: ""Vậy thì đi gặp tổng giám đốc Cố một chút đi, dù sao anh ta cũng là bạn trai của đương sự, không phải sao?""
""Đợi tôi ở đây, tôi đi nói với Diệp Chi một tiếng.""
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...