Gió đêm có hơi lạnh, lúc thổi tới, lạnh đến mức Thẩm Lệ rùng mình một cái.
Hạ Diệp Chi đưa tay kéo chặt áo khoác cho Thẩm Lệ, giọng nói ôn nhu nhưng kiên định: “Bất kể cậu xử lý như thế nào, hậu quả có ra sao, tớ cũng sẽ đứng bên cạnh cậu.”
“Phiền chết đi, lại nói chuyện lừa tình nữa” Trong giọng nói Thẩm Lệ mang theo ghét bỏ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Hạ Diệp Chi nhìn Cố Tri Dân đang chờ ở cách đó không xa, nói:
“Mau trở về đi thôi.”
Thẩm Lệ lên xe, cùng ngồi ở hàng sau với Cố Tri Dân.
Xe vừa động, Cố Tri Dân không an phận sáp lại gần: “Bà cô, vừa rồi em với Hạ Diệp Chi vừa nói vừa cười, vừa lên xe khuôn mặt nhỏ nhắn của em lập tức lạnh như băng, anh có chỗ nào đắc tội với em sao?”
Thẩm Lệ vỗ một cái lên vai Cố Tri Dân đẩy anh ta ra: “Tổng giám đốc Cố là người đã có bạn gái, phiền anh cách tôi ra xa chút.”
“Con mẹ nó anh đâu ra có bạn gái?”
Thẩm Lệ liếc anh ta, anh ta mới nhớ: “Ồ, em nói Tiêu Văn sao, ngày mai anh sẽ để Kha Trật thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng, phát tin tức ra ngoài."
“Phát tin tức gì?”
“Tin tức anh và Tiêu Văn chia tay."
Nếu không phải Thẩm Lệ nhắc tới, anh ta cũng sắp không nhớ nổi Tiêu Văn là ai, làm gì còn nhớ tới chút chuyện hư hỏng đó của mình với Tiêu Văn.
Lần này, Thẩm Lệ nên hài lòng chứ?
Không hài lòng cũng nên vui vẻ.
“Tiêu Văn đồng ý rồi?” Bộ dạng của Thẩm Lệ nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng vui vẻ.
“Lúc cô ta chạy vào phòng anh, cũng không có sự đồng ý của anh” Cố Tri Dân nghĩ tới mình bị Tiêu Văn gài bẫy liền tức giận.
Thẩm Lệ yên lặng chốc lát: “Anh vẫn như vậy.”
“Anh thế nào?”
“Chuyện của anh và Tiêu Văn, tôi không xen vào, sớm sửa xong nhà của anh đi, dọn ra khỏi nhà tôi”
“Thẩm Tiểu Lệ, chuyện này là em tự đề cập..."
Thẩm Lệ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn thẳng Cố Tri Dân, Cố Tri Dân thấy cô hoàn toàn không nghe lọt tai, cũng chỉ có thể hờn dỗi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi xe chuyển qua một khúc cua, Thẩm Lệ nhìn thấy giữa đường phía trước có dừng một chiếc xe.
Con đường trên núi này được đặc biệt tìm người sửa chữa sau khi Mạc Đình Kiên sống ở trên núi, cho nên đường không được coi là rộng, giữa đường dừng một chiếc xe, xe của đám người Thẩm Lệ không qua được.
Tài xế không thể làm gì khác hơn là thả chậm tốc độ xe.
Thẩm Lệ nhìn một hồi, quay đầu kéo ống tay áo Cố Tri Dân: “Anh nhìn chiếc xe trước mặt kia có phải xe của Phó Đình Tây hay không?”
Phó Đình Tây đi trước bọn họ một lúc, mà thời gian xuống núi trừ bọn họ và xe của Phó Đình Tây, cũng sẽ không có người khác.
“Không phải là em không muốn nói chuyện với anh sao?” Cố Tri Dân hừ lạnh một tiếng, hết sức kiêu ngạo ngẩng đầu.
Vốn anh ta chỉ muốn làm bộ làm tịch, kết quả Thẩm Lệ thật sự không hỏi gì anh ta.
Bởi vì Thẩm Lệ đã có thể chắc chắn đó là xe của Phó Đình Tây, bởi vì Ngu Tinh Nhược từ trong bước xuống xe.
Cô thấy sau khi Ngu Tinh Nhược xuống xe, còn chưa đứng vững, Phó Đình Tây lái xe rời đi.
Thẩm Lệ nhìn đến trợn mắt hốc mồm: “Phó Đình Tây không phải là người nữa sao, đêm khuya vứt bỏ một người phụ nữ như Ngu Tinh Nhược ở chỗ quỷ quái này rồi chạy mất?”
Vừa rồi Cố Tri Dân cũng nhìn thấy tình hình trước mặt, rất tán đồng gật đầu một cái: “Quả thực không phải là người.”
Phó Đình Tây lái xe đi, xe của Thẩm Lệ cũng có thể tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Lệ dặn dò tài xế: “Lúc đi ngang qua người phụ nữ kia thì dừng lại.”
Tài xế làm theo lời cô, lúc chạy tới bên cạnh Ngu Tinh Nhược, dừng xe lại.
Thẩm Lệ mở cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, cất giọng nói: “Cô Ngu, lên xe đi”
Ngu Tinh Nhược quay đầu, gương mặt trong bóng đêm xinh đẹp như yêu tinh trong núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...