Cố Tri Dân ban đầu vốn muốn đến cảnh cáo bọn họ, bảo bọn họ không được loan truyền tin này ra ngoài.
Cho dù Thẩm Lệ có gặp mặt anh hay không, anh cũng không thể để cô giải trừ hợp đồng với Thịnh Hải được.
Mấy năm nay Thẩm Lệ ở Thịnh Hải, bọn họ có rất ít cơ hội gặp được gặp nhau, đa phần đều là anh đi tìm cô ấy, nếu không thì là lúc Hạ Diệp Chi và cô ấy hẹn nhau cùng ăn cơm, còn anh thì thuận tiện ăn ké Mạc Đình Kiên nên mới có thể cùng ăn cơm với Thẩm Lệ.
Còn lúc bình thường, Thẩm Lệ nếu không có việc thì cũng sẽ không tìm anh, mà lại rất hiếm khi "CÓ" việc.
Nếu như Thẩm Lệ không ở Thịnh Hải nữa mà ra ngoài tự lập, hoặc là đến công ty khác, lúc đó anh muốn gặp cô thì e là chỉ có thể gặp ở hoạt động mà cả hai cùng tham gia thôi.
Mà mấy loại cơ hội như vậy, đã ít lại càng thêm ít.
Bởi vì anh biết, Thẩm Lệ kỳ thực không thích tham gia mấy hoạt động đó, cô ấy chỉ thích đóng phim, lúc dài nhất, chính là cô ấy ở đoàn phim cả nửa năm chưa hề rời khỏi.
“Tổng... Tổng giám đốc Cố...”
Đằng sau truyền đến tiếng kêu yếu ớt.
Cố Tri Dân quay đầu lại thì nhìn thấy có một thư ký đứng ở sau, cô thấp thỏm nhìn anh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, anh vừa quay đầu là cô lại cúi đầu xuống.
Rõ ràng là cô cũng đã nghe được những tiếng bàn tán của mấy cô thư ký đó rồi, cô lo Cố Tri Dân sẽ tức giận.
Trên mặt Cố Tri Dân không có chút biểu cảm nào, anh đứng qua bên cạnh nhường đường cho cô: “Vào đi.”
Thư lý lại dè dặt nhìn Cố Tri Dân một cái rồi nhanh chóng đi vào phòng thư ký.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Còn mấy người trong phòng thư ký lúc này cũng nhìn thấy Cố Tri Dân rồi, toàn bộ đều yên lặng,
không ai dám lên tiếng.
Cố Tri Dân vốn đã định đi rồi, nhưng nếu đã bị bọn họ phát hiện thì anh cũng chỉ đành đi thẳng vào trong đó.
“Chê công việc ít quá nên còn tâm tư tám chuyện trong giờ làm việc sao?”
Cố Tri Dân là một ông chủ không tồi, rất ít khi tỏ ra nghiêm nghị như lúc này, đám thư ký thấy vậy thì lũ lượt cúi đầu xuống, ai nấy đều vô cùng an phận.
“Chuyện này nếu để truyền ra ngoài thì tất cả cút hết cho tôi.” Cố Tri Dân đưa khuôn mặt bình tĩnh quét nhìn mặt của bọn họ, ngữ khí không không hề hung hãn nhưng cũng đủ khiến người ta không rét mà run.
Truyền thông Thịnh Hải là lão đại trong giới, tiền lương cũng là cao nhất, nghệ sĩ cũng là những người có tiếng hàng đầu, nếu như bọn họ bị Thịnh Hải sa thải thì sẽ không tìm được công ty nào tốt như vậy nữa rồi.
“Tổng giám đốc Cố, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không truyền tin này ra ngoài đâu.”
“Làm việc tiếp đi”
Cố Tri Dân quay người ra ngoài rồi vê văn phòng của mình.
Tâm trạng của anh không tốt, nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt, vừa vào văn phòng nhìn thấy Kha Trật là liên cất giọng với ngữ khí khó chịu: “Sao cậu còn ở đây?”
“Dạ, dọn dẹp văn kiện...” Đáy lòng Kha Trật thầm thở dài, chuyện này đâu có liên quan gì đến anh chứ, xui là xui vì ngày nào anh cũng phải ở cùng với Cố Tri Dân, nên mới bị xem như là một bao cát xả giận di động đó.
Cố Tri Dân nhìn chăm chăm vào Kha Trật, không hiểu sao lại nhớ đến lần sinh nhật của mẹ anh, Kha Trật bảo Tiêu Văn đưa điện thoại đến cho anh nữa.
Mối quan hệ giữa anh và Thẩm Lệ cũng kể từ sau lần đó trở nên càng ngày càng tồi tệ, sau đó biến thành cục diện như bây giờ.
Nhưng mà chuyện đó cũng không hoàn toàn trách được Kha Trật.
Thế nhưng cũng không tránh được việc anh nhìn Kha Trật không thuận mắt.
“Dọn dẹp đống văn kiện này lại một lần nữa.” Cố Tri Dân chỉ tay vào giá sách ở đối diện.
Kha Trật quay đầu lại nhìn cái giá sách cao mười tầng chất đầy những văn kiện kia: “Tổng giám đốc Cố, cái này...”
“Tôi tin tưởng thực lực của cậu.” Cố Tri Dân lại như nhớ ra thứ gì đó: “Đúng rồi, vợ cậu chắc đã ra tháng rồi nhỉ?”
“Dạ phải.” Kha Trật sắp khóc rồi, coi như nể mặt anh vất vả làm việc, nể mặt bà xã anh mới sinh con mà có thể bỏ qua cho anh được không a?
Cố Tri Dân mỉm cười: “Tôi sẽ đích thân đến thăm hỏi."
Kha Trật: ”...
Nhất thời cũng không biết là nên cảm động hay là nên khóc nữa đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...