Trong phòng này không có người ngoài, Thẩm Lệ nói cũng không cần kiêng dè gì hết.
Trước đó ở tiệc cuối năm, Cố Mãn Mãn đã cảm thấy bầu không khí giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ có chút gì đó kỳ quái, nghe xong lời đối thoại của hai người, đại khái đã biết tình cảm của hai người có chút hiểu lầm.
Trước đó cô còn cảm thấy kỳ quái, hai người xứng đôi như vậy tại sao lại không ở bên nhau, hóa ra là đã sớm có điều mờ ám.
Hạ Diệp Chi tới kéo Cố Mãn Mãn ra ngoài.
Trong căn phòng không biết tiếng nhạc đã ngừng lại từ lúc nào.
Cố Tri Dân chăm chú nhìn Thẩm Lệ, cắn răng nói: "Không hiểu."
"Vậy tôi sẽ...
Thẩm Lệ vừa mới mở miệng, liền bị Cố Tri Dân hung hăng ngắt lời: "Trước kia anh không hiểu, bây giờ cũng không hiểu, anh cũng không hề muốn hiểu, tại sao em nói thích anh sau đó lại cố tình làm loạn, khiến trái tim anh bị quấy nhiễu đến mức rối tung, sau đó lại vung tay rời đi”
"Anh thật sự không hiểu vì sao em có thể hành động thoải mái như vậy!”
"Thật xin lỗi." Thẩm Lệ cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt: “Trước kia là tôi quá bốc đồng, làm một số việc không được tốt, sau này sẽ không như vậy nữa!”
Đột nhiên Cố Tri Dân dâng lên một cỗ cảm xúc bất lực.
Giống như trong nháy mắt, đã mất đi sức lực để nói chuyện.
"Nếu như vậy... Cố Tri Dân hơi ngừng lại, thở dài một hơi: “Thôi được."
Thẩm Lệ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt mà mình đã từng thích, cũng đã từng hận, thật lâu sau, cô hơi mỉm cười: “Cám ơn!”
....
Có thể nói là các công ty giải trí không có kỳ nghỉ đông. Sau tiệc cuối năm, chỉ còn cách đêm giao thừa một ngày.
Cố Tri Dân đã đến công ty từ sáng sớm, cuối năm có rất nhiều việc bận rộn, cũng không phải thời điểm rảnh rỗi.
"Kha Trật, pha cho tôi một ly cà phê.” Cố Tri Dân vừa nói, vừa cởi áo khoác khoác lên ghế ông chủ.
Sau khi anh ta ngồi xuống, Kha Trận liền đi tới, đặt một tập phần chuyển phát nhanh đến trước mặt Cố Tri Dân.
"Sáng sớm mà đã có có chuyển phát nhanh, thứ gì vậy?" Cố Tri Dân liếc qua, đưa tay muốn mở chuyển phát nhanh ra, nhìn tài liệu bên trong.
Nhưng Kha Trật lại không buông tay, vẫn nắm thật chặt phần chuyển phát nhanh này.
Cố Tri Dân mất kiên nhẫn ngẩng đầu, Kha Trật khó xử giải thích: “Phần chuyển phát nhanh này tôi đã mở ra xem qua, bên trong là một bản hợp đồng.”
"Ứm”" Cố Tri Dân trực tiếp đoạt mất phần chuyển phát nhanh: “Tôi cũng không mù, chuyển phát nhanh mỏng như vậy, bên trong không phải tài liệu thì có thể là gì?”
Kha Trật nhìn Cố Tri Dân đưa tay lấy mất phần chuyển phát nhanh này, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng giải thích: “Là một bản hợp đồng giải ước.”
Nói xong, lại vứt xuống một câu: “Tôi sẽ đi pha cho anh một ly cà phê trước!”
Kha Trật nhanh chóng xoay người đi ra, giống như có quỷ phía sau đang đuổi theo.
Cố Tri Dân nghe thấy đó là một bản hợp đồng giải ước, sắc mặt liền trầm xuống.
Bất kể là hạng mục gì, hợp đồng giải ước cũng không phải thứ tốt. Khi Cố Tri Dân lấy bản hợp đồng giải ước ra, lúc này mới biết tại sao vừa rồi Kha Trật lại chạy nhanh như vậy.
Bởi vì đây là hợp đồng giải ước của Thẩm Lệ.
Hợp đồng của Thẩm Lệ thật ra đã sắp đến kỳ hạn, chỉ còn lại khoảng nửa năm mà thôi.
Chỉ là nửa năm, nhưng cô đã rất muốn rời đi.
Cố Tri Dân tự giễu cười một tiếng, bàn tay vô thức dùng sức, bản hợp đồng vốn đang phẳng bị anh ta vo thành một nắm.
Anh ta vứt bản hợp đồng giải ước trong tay, tự châm cho mình một điếu thuốc.
Hút hai cái, càng hút càng cảm thấy bực bội, anh ta dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Lệ.
Gửi bản hợp đồng này sau đó liền muốn hủy bỏ hiệp ước cùng anh, sau khi nói ra hết tất cả, Thẩm Lệ thật sự không còn điều cố kỵ điều gì, cô dứt khoát đến mức cũng không muốn gặp lại anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...