Thẩm Lệ biết, lời trước đây cô nói với Cố Tri Dân, có chút quá độc ác.
Cho nên cô có thể hiểu sự tức giận của Cố Tri Dân, cũng biết một trong số những nguyên nhân Cố Tri Dân nhắc tới muốn cô nhường tài nguyên cho Tiêu Văn, là anh muốn báo thù cô cho hả giận.
Cô lúc đó không chút do dự đồng ý, cũng chỉ là muốn Cố Tri Dân bớt giận.
Cô chỉ là không muốn lại có khúc mắc với Cố Tri Dân, lời cô nói tổn thương anh, cho nên cũng thử nghĩ bồi thường một chút cho anh, nhưng chuyện này không đại biểu cô phải ủy khuất chính mình, muốn làm tới mức độ nén giận.
Cô đã không phải là Thẩm Lệ mười tám tuổi nữa.
Thẩm Lệ mười tám tuổi, có thể không quan tâm tất cả.
Cô cũng không phải ở tuổi đôi mươi tràn đầy ảo tưởng và mơ mộng như Cố Mãn Mãn.
Hai năm nữa, cô đã ba mươi rồi.
Phụ nữ tuổi này, đã biết làm thế nào mới có thể bảo vệ thật tốt tự tôn của mình, cho dù là vấp ngã, cũng phải có dáng vẻ xinh đẹp nhất.
"Vậy phải xem em có cho tôi mặt mũi này không." Giọng Cố Tri Dân trâm ổn, ánh mắt thâm trầm nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đã có được đáp án trong suy nghĩ tạm thời.
Sắc mặt cô ung dung đẩy ly rượu tới trước mặt Cố Mãn Mãn: "Mãn Mãn, em cũng biết chị bị cảm, phiền em uống giúp chị."
Ý của câu này, cũng chính là không định cho Cố Tri Dân mặt mũi.
Thẩm Lệ nói xong, còn rất phối hợp hắt xì một cái.
Cố Mãn Mãn nhìn ly rượu trước mặt, mày cau chặt, đây có lẽ là rượu khó uống nhất mà đời này cô gặp phải, uống cũng không được không uống cũng không được.
"Nếu em không muốn uống thì nói thẳng là được, cần gì đẩy cho người khác?" Giọng Cố Tri
Dân càng thêm nặng nề, nghe như có chút tức giận.
"Tôi chẳng lẽ chưa nói sao? Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi nói tôi bị cảm, không uống rượu!" Giọng Thẩm Lệ cũng lạnh lùng, trong giọng nói còn có sự tức giận rõ ràng.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cô cũng thật sự tức giận rồi.
Cố Tri Dân chính là kiếm chuyện vô cớ.
Cô vốn cho rằng, mình nhượng bộ, thì có thể ở chung hòa thuận với Cố Tri Dân.
Là cô nghĩ sai rồi.
Hạ Diệp Chi trước đây nói, Cố Tri Dân đã rất thành thục rồi, là tuổi có thể chịu trách nhiệm, kêu cô thử thẳng thắn tất cả với Cố Tri Dân.
Nhưng lúc này cô mới ý thức được, Cố Tri Dân những năm này căn bản không có gì tiến bộ. Cố Tri Dân nhìn ánh mắt nhiễm lên tức giận của Thẩm Lệ, có chút sững sờ, bất giác muốn an ủi cô: “Anh không phải, ý của anh là..."
Thẩm Lệ lạnh lùng cắt ngang lời anh: "Giám đốc Cố, thân thể tôi không thoải mái, muốn quay về nghỉ ngơi."
Không đợi Cố Tri Dân lên tiếng, Thẩm Lệ đã đứng dậy đi ra ngoài.
Mọi người nhìn lẫn nhau, không biết sao lại náo loạn thành thế này.
Thẩm Lệ cũng thật sự là kiêu ngạo, không uống rượu với Tiêu Văn, ngay cả Cố Tri Dân cũng không cho mặt mũi, bây giờ còn trực tiếp phất tay rời đi.
Nhìn toàn bộ giới giải trí, thật sự không có nữ nghệ sĩ nào to gan như Thẩm Lệ.
"Tôi... tôi cũng đi trước." Cố Mãn Mãn để lại câu này, cũng vội vàng rời đi theo Thẩm Lệ.
"Tri Dân, anh đừng giận cô Thẩm..." Tiêu Văn đi tới bên cạnh Cố Tri Dân, giọng mềm mại an ủi, còn giơ tay muốn vỗ vai anh.
Cố Tri Dân tránh tay cô ta, không nói câu nào, bưng ly rượu trước mặt lên uống cạn.
Lúc đứng dậy, sắc mặt anh đã khôi phục bình thường: "Thẩm Lệ đến công ty mấy năm rồi, các người cũng biết tính tình cô ấy, mọi người cũng đừng để trong lòng, đừng để cô ấy quét hết hứng thú của mọi người, đến, mọi người tiếp tục uống tiếp tục chơi."
Cố Tri Dân lên tiếng, khúc nhạc đệm vừa rồi rất nhanh đã thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...