Cố Mãn Mãn nhích lại gần, một mặt lấy lòng nói với Thẩm Lệ: "Chị Lệ, chị cũng đã thấy em thẳng thắn như vậy rồi, chị có thể đừng nóng giận hay không?"
Thẩm Lệ quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô ta: "Xem biểu hiện của em vậy.
"Em nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn." Hai tay Cố Mãn Mãn nắm chặt lại, một bộ dáng tuyên thệ sự quyết tâm của mình. Cô ta nói xong liên trở lại chỗ ngôi của mình: "Chị Lệ, chị có thể giúp em giữ bí mật không?”
"Giữ bí mật gì?" Thẩm Lệ trêu chọc cô ta: "Em họ của Cố Tri Dân lại không dám gặp người khác như vậy ư?”
"Không phải... Dường như Cố Mãn Mãn có chút khó mà mở miệng: “Thật ra em... là do đào hôn lén lút chạy đến đây, cầu xin anh họ vài ngày anh ấy mới cho em một công việc như thế này...
Thẩm Lệ Nhịn không được mà quay đầu cẩn thận quan sát Cố Mãn Mãn, ánh mắt nghiêm túc giống như nhìn một lần là phải nhìn kỹ thêm một lần.
Cố Mãn Mãn tém tém tóc của mình, có chút ngượng ngùng nói: "Nhà của bọn em chính là thích ép duyên, đương nhiên là em không đồng ý rồi, em là cô gái hiện đại, em tự có suy nghĩ của mình."
Thẩm Lệ mỉm cười không nói chuyện.
Cô có thể cảm nhận được trên người Cố Mãn Mãn tràn đây dũng khí và tuổi trẻ.
Dường như là tuổi càng lớn thì tình cảm đã bị mài mòn đến không còn gì.
Lúc còn trẻ vẫn nên dũng cảm hơn một chút.
Bất chấp hậu quả, không sợ thất bại.
Thẩm Lệ thu hồi lại ý nghĩ sâu xa của mình: "Cố Tri Dân ngoại trừ cho em một công việc còn có điêu kiện gì khác hay không?”
"Không có." Cố Mãn Mãn trả lời cực kỳ dứt khoát, dứt khoát đến nỗi làm người ta nảy sinh nghi ngờ.
Thẩm Lệ chỉ nhíu mày là Cố Mãn Mãn liền nói tiếp: "Anh ấy kêu em báo cáo hành tung của chị cho anh ấy biết..."
"Nhưng mà chị Lệ à, chị tin tưởng em đi, anh họ của em thuộc dạng biến thái, xâm phạm đời tư của người khác, sao em có thể đồng ý yêu cầu của anh ấy chứ."
Vẻ mặt của Thẩm Lệ muốn có bao nhiêu chính trực liền có bấy nhiêu chính trực.
Nhưng Thẩm Lệ lại không tin cô ta.
Nếu quả thật như Cố Mãn Mãn nói, vậy tại sao Cố Tri Dân lại xuất hiện ở hiện trường hoạt động của cô chứ?
Thật sự thì anh họ như thế nào liên có em họ như thế đó.
"Về thôi." Thẩm Lệ cũng không vạch trần cô ta, chỉ dựa lưng lên ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Hoạt động hôm nay vừa lạnh lại vừa mệt, lại bị Cố Tri Dân giày vò lâu như vậy, hiện tại thể xác và tinh thần của cô cũng đã mệt rã rời, chỉ muốn vê nhà nghỉ ngơi.
Qua mấy ngày nữa chính là buổi tiệc thường niên của truyên thông Thịnh Hải.
Cố Tri Dân là một ông chủ biết tiêu tiên, đương nhiên tiệc cuối năm sẽ được tổ chức ở Thịnh Hải.
Hôm đó sau khi vê nhà Thẩm Lệ lại bị cảm hai ngày, đến tiệc cuối năm cũng có chút ho khan. Trước khi cô đi ra ngoài đã uống thuốc rồi, nhưng lúc đến buổi tiệc cuối năm lại có chút mệt mỏi rã rời.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bữa tiệc cuối năm, những nghệ sỹ trong công ty quanh năm suốt tháng rất ít có thể nhìn thấy Cố Tri Dân, cho nên tiết mục hàng năm mọi người đêu tranh giành nhau mà đăng ký.
Thẩm Lệ không hề có hứng thú với những thứ đó, bây giờ cô chỉ muốn có một ly nước nóng, ngồi co ro trong một nơi hẻo lánh xem tiết mục.
Có chút trùng hợp chính là vị trí hiện tại của cô vừa vặn có thể nhìn thấy Cố Tri Dân đang ngồi ở phía trước.
Hội trường rất lớn, mặc dù có thể nhìn thấy Cố Tri Dân nhưng khoảng cách lại hơi xa, cô có thể nhìn thấy Cố Tri Dân bởi vì vị trí của anh ta dễ nhìn thấy, nhưng Cố Tri Dân có quay đầu lại cũng sợ là rất khó nhìn thấy cô trong đám người.
Thẩm Lệ hít mũi một cái, cảm giác lại muốn ho khan.
Cố Mãn Mãn ở một bên nhìn thấy cô nhăn mũi liền tri kỷ đưa khăn giấy qua: "Em đã sớm muốn dẫn chị đến bệnh viện khám bệnh rồi."
"Không sao đâu, chỉ là cảm vặt mà thôi, hai ngày nữa liền tốt rồi." Thẩm Lệ xoa xoa cánh mũi có chút ngứa, giọng nói cũng trở nên ôm ồm.
"Chị Lệ, em cảm thấy giọng nói bây giờ của chị rất dễ nghe, đặc biệt đáng yêu luôn đó." Cố Mãn Mãn cười hì hì nghiêng đầu nhìn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...