“Không phải nói là chỉ bị sốt thôi sao? Tại sao hạ sốt rồi mà vẫn chưa tỉnh vậy?”
“Chắc là sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
“Sớm là bao lâu?”
“Thưa ngài, ngài đừng lo lắng...”
“Đã qua không biết bao lâu rồi mà còn chưa tỉnh, đổi lại là ông xem có lo lắng không?”
“...”
Trong cơn mơ màng, Thẩm Lệ nghe được tiếng của Cố Tri Dân.
Nhưng mà mí mắt quá nặng, cô rất muốn tỉnh lại nhưng lại ngủ thiếp đi tiếp.
Lúc Thẩm Lệ tỉnh lại hoàn toàn, thứ đầu tiên cô ngửi thấy chính là một mùi thơm của cháo.
“Chị tỉnh lại rồi?”
Cô còn chưa kịp đưa mắt nhìn xung quanh thì đã nghe thấy một thanh âm kinh hỉ của một người phụ nữ.
Cô quay đầu qua thì nhìn thấy một khuôn mặt thanh xuân phơi phới của một cô gái.
Ánh mắt cũng rất trong veo, không khiến người ta cảm thấy phản cảm.
Thẩm Lệ lục tung ký ức trong đầu óc mình một vòng, xác định mình không quen biết cô gái này.
Dường như là nhìn ra được sự nghi hoặc của Thẩm Lệ, cô gái đó liền chủ động giới thiệu: “Em là Cố Mãn Mãn, là người quản lý mới của chị.”
Thấy Thẩm Lệ không có phản ứng gì, Cố Mãn Mãn liền mỉm cười bổ sung thêm: “Trợ lý kiêm chức.”
Thẩm Lệ nhớ ra rồi, trước đây khi cô muốn công bố chuyện tình cảm với Tần Ngữ Minh thì Cố Tri Dân đã đổi Trình Hân đi rồi, nói muốn đích thân tiếp quản công việc của cô.
Còn bây giờ, trải qua sự việc ngày hôm qua, Cố Tri Dân đương nhiên sẽ không thể quản cô nữa rồi.
“Là cô đưa tôi tới bệnh viện sao?” Thẩm Lệ vừa mới tỉnh lại nên vẫn còn rất yếu.
“Ừm.” Cố Mãn Mãn gật đầu: “Em có gọi điện thoại cho chị nhưng chị mãi vẫn không bắt máy, em không yên tâm nên đến nhà tìm chị, kết quả là chị không có ra mở cửa, em lo lắng chị xảy ra chuyện nên đã tìm người đến phá khóa nhà chị rồi...”
Nói đến đoạn sau, thanh âm của Cố Mãn Mãn càng lúc càng nhỏ lại.
Mới lần đầu gặp nghệ sĩ của mình mà đã phá khóa cửa nhà của người ta rồi, nhất định là sẽ để lại ấn tượng xấu thôi.
Cố Mãn Mãn còn quá trẻ, cho nên cảm xúc trên gương mặt đều có thể dễ dàng nhận ra.
Thẩm Lệ mỉm cười nói: “Cảm ơn cô, nếu như cô không đến nhà tôi, thì nói không chừng bây giờ tôi vẫn còn nằm ở nhà a.”
Cô còn nhớ trong lúc mình mơ mơ hồ hồ đã nghe thấy giọng của Cố Tri Dân.
Sau khi do dự một lát, cô vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Lúc tôi ngủ mê, có người nào đó đến thăm tôi sao?”
“Không có.” Cố Mãn Mãn vừa nói, vừa quay người lấy cháo cho cô: “Chị đã ngủ khá lâu rồi, chắc là đói rồi nhỉ, em có mua cháo cho chị, chị có muốn ăn một chút không?”
Thẩm Lệ sững sờ, cô không nói gì.
Cô đã nghe nhầm rồi nhỉ.
...
Thẩm Lệ đã hạ sốt, đích thực là cũng có chút đói rồi.
Nhưng lúc cô đưa vào miệng ăn, thì lại cảm thấy không có chút khẩu vị nào cả, ăn được vài miếng là đã không muốn ăn nữa.
Thẩm Lệ buông muỗng xuống rồi nhìn qua Cố Mãn Mãn: “Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
Đã sắp một giờ rồi, quảng cáo của cô là ba giờ quay.
Vẻ mặt của Cố Mãn Mãn đầy lo lắng: “Bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Buổi chiều tôi có quảng cáo phải quay.” Thẩm Lệ khẽ cau mày, cô quản lý này còn chưa tiếp nhận lịch trình đã sắp xếp của cô sao, cũng thật thiếu chuyên nghiệp rồi.
Cố Mãn Mãn mặt đầy khó xử, cô mím mím môi không nói được gì.
Thẩm Lệ thấy vậy thì liền hỏi: “Sao vậy?”
Cố Mãn Mãn nhỏ tiếng nói: “Có người đi quay cái quảng cáo đó của chị rồi.”
Thẩm Lệ khựng người: “Ai?”
Công việc đã đến tay cô nhưng lại bị người khác cướp mất rồi.
Mấy năm nay cô đến Thịnh Hải chưa bao giờ gặp phải chuyện này cả.
Cố Mãn Mãn nhìn thấy thần sắc của cô, nói: “Tiêu Văn.”
Là Tiêu Văn...
Cái quảng cáo mà chiều nay Thẩm Lệ phải quay là một nhãn hiệu lớn trên quốc tế.
Làm sao mà có thể đến phiên một diễn viên tuyến 18 còn chưa quay qua một bộ phim lớn nào chứ.
Chắc chắn là do Cố Tri Dân nhúng tay vào rồi.
Tổng giám đốc của Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải muốn nâng đỡ cho bạn gái của mình, cũng rất bình thường a.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệ lại cảm thấy có chút thật buồn cười, sau đó lại không nhịn được mà cười lên thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...