Hạ Diệp Chi cũng chưa uống được mấy ngụm thì cửa phòng liền bị người khác mở ra.
Thẩm Lệ híp mắt cẩn thận nhìn về phía cánh cửa, liền nhìn thấy người tiến đến là Mạc Đình Kiên.
Cô quay đầu, nở nụ cười xấu xa với Hạ Diệp Chi: "A, Mạc Đình Kiên tới, cậu xong rồi."
Hạ Diệp Chi cứng đờ, phát hiện mình vẫn đang cầm chai rượu trong tay, vội vàng đặt san một bên, hơi lo lắng nhìn Mạc Đình Kiên: “Em chỉ… uống một ngụm thôi.”
Cô uống xong rồi trở về thì coi như mọi chuyện đã rồi, dù Mạc Đình Kiên có tức giận, cô chỉ cần làm nũng một chút, anh cũng không có cách nào gây khó dễ cho cô.
Nhưng bây giờ cô bị Mạc Đình Kiên bắt tại trận, bản chất không giống nhau.
Mạc Đình Kiên nhìn sắc mặt mất tự nhiên của cô, có vẻ như cô cũng chỉ mới bắt đầu uống, sắc mặt lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Hạ Diệp Chi ngàn tính vạn tính, lại tính sai về người đồng đội Thẩm Lệ này.
Trước đó Thẩm Lệ uống không ít, lúc này đã say khướt, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, cô duỗi một ngón tay ra lắc lắc, vạch trần Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi không phải uống một ngụm, anh nhìn đi, một nửa chai rượu đã hết…”
Thẩm Lệ nói xong, còn đưa tay chỉ vào chai rượu mà Hạ Diệp Chi vừa mới đặt xuống.
Quả nhiên, sắc mặt vừa mới dịu xuống của Mạc Đình Kiên lại trở nên trầm thấp.
Hạ Diệp Chi: "..."
Mạc Đình Kiên nhanh chân đi về phía Hạ Diệp Chi, Thẩm Lệ đứng ở một bên xem kịch, nhưng rất nhanh, cô không cười được nữa.
Bởi vì, sau lưng Mạc Đình Kiên còn có Cố Tri Dân đi theo.
Ánh sáng ở cửa hơi tối, Thẩm Lệ lại say khướt, vừa rồi cũng không nhìn thấy Cố Tri Dân. Sau khi Mạc Đình Kiên bước tới, Cố Tri Dân đứng ở phía sau anh mới lộ ra.
Cơn say của Thẩm Lệ lập tức giảm đi một nửa, cô từ từ đặt chén rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Tri Dân.
Ánh mắt lạnh lùng như băng của cô giống như kim đâm vào người Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đi về phía cô và dừng lại cách cô nửa mét, đôi môi khô khốc, giọng nói có chút khàn khàn: “Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Thẩm Lệ cong môi, mỉa mai cười một tiếng: "Cố tổng như vậy là muốn can thiệp vào thời gian riêng tư của nghệ sĩ? Tôi uống hay không anh quản được sao?”
"Tôi đưa em về nhà." Cố Tri Dân cũng không bị cô chọc giận, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Cứ như thể cô đang cố tình gây sự.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, muốn đi tới nhưng lại bị Mạc Đình Kiên kéo lại.
"Làm sao!" Hạ Diệp Chi thấp giọng quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chỉ khẽ lắc đầu, ý là nói cô không nên nhúng tay vào.
Sau đó, nhân lúc Hạ Diệp Chi không chú ý, anh liền kéo cô ra ngoài.
Thẩm Lệ đang giằng co với Cố Tri Dân, cũng không có tâm trạng chú ý đến việc Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi đang làm.
"Anh là gì của tôi? Tại sao muốn đưa tôi về nhà?”
Bàn tay trắng nõn của Thẩm Lệ khẽ vuốt cằm, ung dung nói: “Hóa ra Cố tổng không chỉ thích giữ nghệ sĩ ở nhà qua đêm mà còn thích đưa nghệ sĩ về nhà.”
Từ câu từng chữ ‘Cố tổng’ của cô, giống như có gai.
Cố Tri Dân không muốn nghe nữa, trực tiếp đi về phía trước, đưa tay muốn kéo cô.
Lúc này Thẩm Lệ đã tỉnh hơn một nửa, phản ứng cũng nhanh hơn nhiều, tay của anh vừa duỗi ra, cô liền lui lại phía sau.
Cô lạnh lùng nhìn Cố Tri Dân: "Đừng có dùng cánh tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi.”
Cánh tay hụt hẫng của Cố Tri Dân cứ như vậy dừng ở giữa không trung.
Anh giương mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lệ, trong đôi mắt là một mảnh yên lặng, giống như ánh đèn dưới màn đêm cô đơn vô tận.
Thẩm Lệ bị anh nhìn đến mức chột dạ, cánh tay buông thõng bên người hơi luống cuống nắm chặt, nhưng lại vẫn cứng cỏi đối mặt cùng anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...