Sau khi người giúp việc tới, Tiêu Văn ngoan ngoãn đi theo người giúp việc tới phòng khách thay quần áo, không giải thích bất cứ điều gì cho mình, điều này khiến sắc mặt Tần Nhân cũng dễ chịu hơn một chút.
"Tiểu Lệ.” Tần Nhân quay đầu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thẩm Lệ, liền gọi tên cô một tiếng.
Thẩm Lệ mím môi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẹ Cố, con đi về trước.”
Tần Nhân nói một cách dịu dàng: “Ừm, khi nào có thời gian nhớ thường xuyên đến thăm mẹ Cố, mẹ Cố sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Xảy ra chuyện như vậy, bà cũng không nên giữ Thẩm Lệ ở lại ăn sáng, Thẩm Lệ lại bận rộn như vậy, không biết lúc nào mới có thể gặp lại cô.
"Được." Thẩm Lệ cười gật đầu.
Lúc quay người đi, nụ cười trên mặt của cô liền gỡ xuống, dường như là chạy trối chết.
Cô vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị tốt, vốn cho rằng mình đã có thể chấp nhận chuyện một ngày nào đó Cố Tri Dân sẽ sống cùng người phụ nữ khác.
Nhưng khi mọi chuyện diễn ra trước mặt cô mới phát hiện ra, mình căn bản không chấp nhận được.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Cố Tri Dân và Tiêu Văn tối hôm qua đã làm gì, trái tim của cô giống như bị khoét một lỗ hổng thật lớn.
Đau đến chết lặng, mất đi tri giác.
...
"Tiểu Lệ?"
Hình Ý Quân trông thấy Thẩm Lệ trở về, vẻ mặt kinh ngạc: "Ăn sáng chưa?”
Thẩm Lệ ở nhà họ Cố, Tần Nhân đều giữ cô ở lại ăn sáng, nhưng Thẩm Lệ trở về sớm như vậy, nhìn thế nào cũng giống như cô chưa hề ăn sáng.
"Con lấy chút đồ đạc rồi đi.” Thẩm Lệ nói xong cũng trực tiếp lên lầu.
Hình Ý Quân nhìn bóng lưng của Thẩm Lệ biến mất ở góc cầu tháng, hơi nhíu mày, quay người bước nhanh về phía phòng ăn.
"Thẩm Kế, con gái ông có chút kỳ lạ.”
"Kỳ lạ chỗ nào?” Thẩm Kế ngẩng đầu nhìn bà một chút, lại uống một ngụm sữa.
"Vẫn còn ăn!" Hình Ý Quân lườm ông một cái: “Tôi nhìn Tiểu Lệ có gì đó không đúng, rất kỳ lạ.”
Thẩm Kế bất đắc dĩ nói: "Nguyên nhân quá nửa là do tối hôm qua uống rượu, bà cứ thích đoán mò, một lát nữa đợi nó đi ra, mang canh giải rượu cho nó uống!”
Hình Ý Quân cảm thấy ông nói cũng có lý, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
...
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Lúc Thẩm Lệ từ trên lầu đi xuống, đã nhìn thấy Hình Ý Quân và Thẩm Kế ngồi trong phòng khách, rõ ràng là đang chờ cô.
"Ba, mẹ." Thẩm Lệ đi về phía bọn họ.
"Mẹ con mang cảnh giải rượu cho con, trên đường đi con nhớ uống.” Thẩm Kế đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt.
Thẩm Lệ nhận lấy, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, thần sắc hoàn hảo: "Được, giao thừa năm nay chắc là không thể về nhà, còn có hoạt động.”
Sắc mặt Thẩm Lệ như thường, cộng thêm việc mấy năm nay cô quá bận rộn đến mức không thể về nhà đón giao thừa, Thẩm Kế và Hình Ý Quân cũng không hề nghi ngờ.
Sắc mặt Thẩm Kế hơi mất mát, dặn dò cô: “Bận thế nào cũng phải chú ý đến sức khỏe.”
"Con biết."
Sau khi Thẩm Lệ nói lời tạm biệt bố mẹ, liền lái xe rời đi.
Ô tô vừa lái đi, Cố Tri Dân liền lo lắng chạy tới: "Dì Thẩm, Tiểu Lệ đâu?”
"Đi rồi." Hình Ý Quân nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ: “Sao vậy?”
Cố Tri Dân: "Không có gì."
"Tại sao hay đứa trẻ này lại kỳ lạ như vậy?” Hình Ý Quân quay đầu thì thẩm cùng Thẩm Kế.
Thẩm Kế cũng nhíu mày: "Con lớn rồi, không muốn nói cho chúng ta biết chuyện, tự nó có thể giải quyết được.”
Thẩm Lệ lái xe ra ngoài một lát thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thoáng qua màn hình, là Cố Tri Dân gọi tới.
Cô đưa tay cúp máy.
Nhưng cô vừa cúp máy thì một giây sau chuông điện thoại lại vang lên.
Thẩm Lệ mất kiên nhẫn, trực tiếp tắt máy.
Bây giờ ngay cả ba chữ Cố Tri Dân cô cũng không muốn nhìn thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...