Lúc Lưu Chiến Hằng nói chuyện, A Ly vẫn luôn nhìn anh ta, anh mắt chăm chú và dịu dàng.
Khi nghe được hai câu sau của Lưu Chiến Hằng, trong mắt cô ta dường như ngấn nước, mang theo một chút thương tiếc.
Khi một người phụ nữ thương hại một người đàn ông, đó cũng là khởi đầu cho một đoạn tình cảm.
Chỉ có điều, việc A Ly thương hại Lưu Chiến Hằng, đã bắt đầu từ cách đây rất lâu.
Những đứa trẻ được Tạ Sinh nhận nuôi hầu hết đều có thân thế không tốt, A Ly cũng giống như vậy, nhưng cô ta lại thương hại Lưu Chiến Hằng, một người đàn ông giỏi tính toán và biết nhìn thấu lòng người.
Có lẽ đây chính là định mệnh!
"Tôi sẽ thường xuyên đến đây thăm anh, có việc gì anh có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về phía A Ly: "Có lẽ, để A Ly gọi điện thoại cho tôi cũng được.”
A Ly ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn về phía Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng giật giật môi: "Được."
"Vậy tôi đi trước." Hạ Diệp Chi đứng dậy, sắc mặt lạnh nhạt.
Lưu Chiến Hằng quay đầu nhìn về phía A Ly.
"A Ly, cô giúp tôi tiễn Diệp Chi.”
Anh ta vẫn gọi chô là “Diệp Chi”, giống như trước kia, lúc hai người vẫn còn thân thiết.
Hạ Diệp Chi mềm lòng nhưng cũng bướng bỉnh, có một số việc có thể đã là quá khứ, nhưng cũng có một số việc không thể nào vượt qua.
A Ly đương nhiên là nghe lời Lưu Chiến Hằng, đứng dậy tiễn Hạ Diệp Chi ra ngoài.
Cô ta bị thương nhẹ hơn rất nhiều so với Lưu Chiến Hằng, nhưng bây giờ cũng vẫn là bệnh nhân, bên cạnh cô ta cũng có hai chai thuốc được treo trên giá đỡ di động.
Hạ Diệp Chi từ chối nói: "Không cần, anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
A Ly vẫn vịn giá đỡ truyền dịch di động đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi cũng không có cách nào khác, không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Diệp Chi liền bước nhanh hơn.
Chỉ là, khi cô tăng tốc thì âm thanh của bánh xe truyền dịch di động ở phía sau cũng nhanh hơn, A Ly đuổi kịp cô, đi theo phía sau nói chuyện.
"Cô Hạ, cám ơn cô.”
Hạ Diệp Chi nghĩ là A Ly muốn cám ơn cô vì đã cứu Lưu Chiến Hằng, cũng không quay đầu lại, nói: “Tôi vốn nợ Lưu Chiến Hằng một mạng, đây là việc tôi nên làm, không cần nói lời cám ơn.”
Phía sau im lặng một lúc lâu, nhưng tiếng bánh xe di chuyển còn đó cho nên A Ly vẫn đang đi phía sau cô.
Hạ Diệp Chi đang tự hỏi A Ly muốn làm gì, thì lại nghe thấy giọng nói đang rất kìm nén của cô ta “Thật ra, anh ấy đã không còn muốn sống nữa.”
"Anh ấy?"
Hạ Diệp Chi quay đầu: "Ý của cô là nói Lưu Chiến Hằng sao?"
"Nếu không, Tạ Ngọc Nam làm sao có thể là đối thủ của anh ấy." A Ly buồn bã nở nụ cười.
Lời này thực sự là có lý.
Lúc cô biết người thắng là Tạ Ngọc Nam, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, cô lười phải suy nghĩ về những chuyện đó.
"Vậy tại sao anh ta lại gọi điện thoại cho tôi, để tôi đến cứu anh ta?”
A Ly tỉ mỉ nhìn vào khuôn mặt của Hạ Diệp Chi, nói một cách khó hiểu: "Cô thật xinh đẹp.”
"Có vẻ như cô đang khen tôi.” Hạ Diệp Chi nhíu mày, cũng không có biểu hiện gì trên mặt.
Khóe môi A Ly cong lên: “Cô như vậy rất giống ông Mạc.”
Hạ Diệp Chi chưa từng nói chuyện hòa bình với A Ly như vậy, cảm thất rất thú vị, liền nói tào lao: “Có lẽ là tướng vợ chồng.”
"Thang máy đến rồi." A Ly nhìn về phía sau lưng Hạ Diệp Chi, nhắc nhở cô.
Hạ Diệp Chi dừng lại hai giây, sau đó xoay người đi vào trong thang máy.
A Ly vẫn đứng yên một chỗ cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Nhìn vào số tầng trên thang máy càng ngày càng giảm xuống, trong đầu cô ta nhớ lại câu hỏi của Hạ Diệp Chi.
—— vậy vì sao anh ta lại gọi điện thoại cho tôi, để tôi đến cứu anh ta?
A Ly và Lưu Chiến Hằng đã ở bên nhau lâu như vậy, đương nhiên cô ta biết vì sao Lưu Chiến Hằng lại gọi điện thoại cho Hạ Diệp Chi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...