- Thiên Tuệ, con lại cắn người ta nữa sao ?
Giọng nói của Triệu Tâm vang lên.
Phía xa xa có một cô bé gái đang nở một nụ cười thiên thần nhìn về Triệu Tâm.
- mẹ, nổi giận không đẹp đâu.
Miệng lưỡi của cô bé này vô cùng lanh lợi, gương mặt thì lại xinh xắn như một thiên thần nhỏ.
Cô bé tên là Âu Dương Thiên Tuệ, được 2 tuổi 7 tháng.
Là con gái đầu lòng của Âu Dương Đằng và Triệu Tâm.
Là đứa cháu gái tâm đắc của ông bà Âu Dương.
Cô bé có nhan sắc giống với Ly Na, cô út của mình.
Có tính cách giống với bà nội của mình, rất biết nịnh bợ.
Thói quen xấu nhất của cô bé là cắn người, chỉ cần là người cô bé không ưa thích.
Hôm nay đã là lần thứ N cô bé cắn bạn cùng lứa.
- đứng yên đó, khoanh tay lại ! Đừng mong hôm nay có người đến cứu con.
Triệu Tâm đối với cô bé không quá nghiêm khắc nhưng cũng có lẽ vì vậy mà cô bé vô pháp vô thiên không nghe lời người khác.
- mẹ đã dạy con những gì ? Con quên hết rồi sao ? Con cắn người là con không đúng.
Cô bé oà lên khóc.
- mẹ còn chưa đánh, con khóc cái gì ? Muốn khóc phải không ? Hôm nay mẹ cho con khóc thật luôn.
Triệu Tâm cầm lấy cây chổi lông gà trên bàn, bước đến trước mặt cô bé, đánh vào mông cô bé thật mạnh.
Cô bé từ nước mắt giả thành nước mắt thật.
Bình thường sẽ có người đứng ra ngăn cản, bênh vực cho cô bé nhưng hôm nay thì không.
- mẹ, mẹ …con sai rồi…đau quá…con… con xin lỗi…
Triệu Tâm nghe con gái lên tiếng xin lỗi mới chịu dừng tay.
Ôm lấy con gái vào lòng.
Cô đánh con mình, cô cũng đau lòng lắm nhưng chẳng còn cách nào khác, cô phải dạy nó nên người.
~
- bà xã, anh về rồi đây !
Âu Dương Đằng đi làm về thì ngoài cổng đã nghe thấy tiếng của anh.
Nhưng người mà anh muốn tìm thì chẳng thấy đâu.
- chào mừng bố về !
Triệu Tâm không thấy nhưng chỉ thấy cục bông gòn nhỏ của Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Tuệ.
Cô bé vui mừng ôm lấy chân của anh.
- con gái, mẹ đâu ?
Cô bé bễu môi không thèm đoái hoài đến anh.
Một phát quay người chập chững bước đi.
Dáng vẻ giận dỗi của cô bé học được từ mẹ mình.
- mẹ dọn về nhà ngoại rồi.
Bỏ rơi một mình con ở đây, vậy mà bố không quan tâm con.
Âu Dương Đằng nghe được tin Triệu Tâm bỏ về nhà ngoại liền quay người, vội vã rời khỏi nhà lần nữa.
" Ly Na, phiền em đến nhà chăm sóc cho Thiên Tuệ vài hôm.
Anh phải đến nhà ngoại đón chị dâu em về.
"
" khổ thân anh hai, sủng vợ quá mất.
Vài hôm lại đến nhà vợ một lần.
Haha… "
Ly Na nghe được tin này không phải ngày một ngày hai nên không có gì là lạ.
Triệu Tâm tính tình thay đổi nhanh chóng kể từ sau khi mang thai đứa bé thứ hai.
Âu Dương Đằng nếu không phải thương vợ, là người đội vợ lên đầu thì cũng sẽ không nhiều lần đến nhà vợ thăm hỏi.
- bố, bố không còn thương Thiên Tuệ nữa phải không ?
Cô bé nhìn thấy anh quay người đi liền lớn tiếng hét.
Cả mặt mếu máo khó coi.
- Thiên Tuệ ngoan, bố đi đón mẹ rồi sẽ về với con.
Mấy ngày nay con ngoan ngoãn ở với cô út, được chứ ?
Âu Dương Đằng bước đến ngồi xổm trước mặt an ủi con gái mình.
- bố không thương con nữa, bố chỉ thương mẹ thôi ! Thiên Tuệ không sao, bố đi đi.
Cô bé mếu máo, khóc thút thít.
Âu Dương Đằng cũng không đành lòng đi.
~
- chị Cẩm Linh, em nhớ chị lắm luôn !
Cô bé Thiên Tuệ vừa nhìn thấy cô bé Cẩm Linh được Nhược Giai đưa đến chơi thì liền vui mừng chạy lại ôm lấy người ta.
- chị cũng rất nhớ em.
Dạo này nhìn tròn ra không ít nha.
Thiên Tuệ bễu môi liếc xéo nhìn Cẩm Linh.
- em nhớ chị đến nổi tròn lên không ít.
Nhược Giai và Triệu Tâm đứng bên cạnh nghe được liền bật cười.
- Tử Thiên hôm nay cũng sẽ đến, Thiên Tuệ con lên phòng lấy bài tập xuống để học cùng anh chị đi.
Thiên Tuệ còn nhỏ nhưng đã phải đi học, có lẽ là vì cô bé thông minh hơn bạn cùng lứa cho nên việc học sớm với cô bé không có vấn đề gì.
- Tử Thiên ca ca cũng đến sao ?
Nghe đến cái tên của cậu bé Tử Thiên,cả hai mắt của cô bé liền sáng ra như có hào quang.
Cô bé lập tức đi lên phòng lấy bài tập, bút viết của mình.
- xem ra Thiên Tuệ rất thích cậu bé Tử Thiên.
Triệu Tâm cười cười đáp lại.
- Thiên Tuệ nó thích nhiều người lắm, chỉ cần không để nó ghét thì nó sẽ không cắn người.
Haha…
- có chuyện gì mà vui thế ? Mình đến muộn rồi sao ?
Kỉ Vi Vi bên ngoài đi vào.
Đi bên cạnh của Kỉ Vi Vi là cậu bé điển trai Dương Tử Thiên.
- con chào dì Tâm, dì Nhược Giai.
Cậu bé trước mặt người lớn luôn tỏ ra lễ phép không cần phải đợi Kỉ Vi Vi nhắc nhở.
- Cẩm Linh, con đưa hai em ra vườn học bài đi.
Cẩm Linh lớn nhất cho nên sẽ là người quản lý hai đứa trẻ kia.
Độ tuổi của cả ba cũng không chênh lệch bao nhiêu nhưng tính cách thì mỗi đứa một kiểu.
Nửa tiếng sau
- không được, anh phải thích em.
Anh không được thích chị ấy.
Tiếng hét lớn của Thiên Tuệ vang vọng đến bên trong nhà.
Cả ba bà mẹ cũng không biết chuyện gì liền chạy ra xem.
- anh không thích em, em buông ra !
Thiên Tuệ ngồi thẳng dưới đất, hai tay ôm chặt lấy chân của Tử Thiên không buông.
- anh không thích em, em không buông đâu.
Anh phải thích em !
Cẩm Linh ngồi xem kịch.
- chị Cẩm Linh, chị …
- có chuyện gì vậy hả ? Mới có mấy tuổi đầu mà ở đây giành giật cái gì ?
Triệu Tâm mặt đen, bước đến kéo cô con gái mình đứng dậy.
- mẹ, Tử Thiên ca ca không thích con.
Anh ấy nói muốn lấy chị Cẩm Linh.
Cả ba bà mẹ trợn mắt kinh hỉ nhìn Tử Thiên.
Sau đó lại nhìn sang Cẩm Linh.
Cô bé trầm ổn nhất, không có biểu cảm gì khác lạ.
Có lẽ cô bé không biết điều mà Tử Thiên nói là gì nên không có phản ứng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...