Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng


“Không, tiến về phía trước.” Đỗ Lan Hương kiên quyết, lại kéo tay anh cùng đi, cô tin tưởng phán đoán của mình là đúng.

Tên thuộc hạ không hiểu ý cô còn nghĩ cô điên rồi, phía trước rõ ràng là cái cây làm sao có thể đi?
Thế nhưng tiếp theo hắn lại trố mặt kinh ngạc khi thấy hai người phía trước xuyên qua cái cây, dần dần biến mất trước mặt hắn.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Hắn gọi với hai người phía trước vội vàng đuổi theo, dù không hiểu chuyện quái gì nhưng hắn tin tưởng theo hai người họ là đúng.

Bên kia cái cây lại là một vườn cải, thấp thoáng còn có mấy ngôi nhà cùng người dân, Đỗ Lan Hương kích động hỏi: “Lẽ nào chúng ta đã đến nơi rồi sao?”
“Không chắc, vẫn nên cẩn thận.” Tống Thần Vũ nhắc nhở, anh vẫn còn chưa tin tưởng vào điều phía trước.

Hai người cũng tiến lên, đường đi cũng có vẻ dễ dàng hơn, xung quanh đàn bướm bay lượn hấp tạo nên một khung cảnh lãng mạn, thơ mộng.

Lại có vài đứa trẻ chạy tới trước mặt hai người, trên tay cầm vật này vật kia thi nhau nói: “Chị gái xinh đẹp, anh trai xinh đẹp, các người mua kẹo mạch nha không?”
“Chị gái xinh đẹp, anh trai xinh đẹp, các người mau bánh nếp đi.”
“Cả kẹo lạc, dưa chuột nữa, mua đi, mau đi mà.”
Đỗ Lan Hương nhìn bọn chúng lại quay sang nhìn anh hỏi nhỏ: “Thần Vũ, anh nghĩ sao, bọn chúng là thật hay giả?”
“Thử mới biết được.” Tống Thần Vũ đột nhiên mang khẩu súng ra chĩa thẳng vào đứa trẻ trước mặt.

Đỗ Lan Hương bị hành động của anh làm cho cả kinh: “Anh làm gì vậy?”

“Kiểm tra.” Tống Thần Vũ đơn giản nói ra hai chữ.

“Nguy hiểm, lỡ may là người thật thì sao? Để em.” Đỗ Lan Hương hạ cánh tay ánh xuống, nếu bọn chúng là ảo ảnh thì không nói gì nhưng nếu là thật thì không phải anh sẽ giết người vô tội sao?
Cô nhìn bọn chúng cười thân thiện: “Chào các bạn nhỏ, nhà các em ở đâu?”
Cả đám đồng loạt chỉ về các căn nhà gỗ đằng sau mình.

Đỗ Lan Hương lại hỏi: “Tại sao các em lại ra đây bán đồ, bán trong làng không được sao?”
Một bé gái thánh thót nói: “Chúng em nhìn thấy anh chị đi đến nên chạy ra, bán trong làng mọi người mua hết rồi nhưng còn rất nhiều không thể bán cho ai.”
“Là vậy sao? Vậy chị hỏi một câu nếu các em trả lời đúng chị mua hết số bánh kẹo này được không?” Đỗ Lan Hương bắt đầu dẫn dắt bọn nhỏ.

Cả đám lại gật đầu: “Chị hỏi đi ạ.”
“Ừm, ngôi làng của các em được gọi là gì?”
“Làng Hoa Cải.” Cả đám đồng thanh, âm thanh vô cùng vang dội.

“Vậy đây có phải vùng đất Miên không?” Đỗ Lan Hương tiếp tục hỏi vấn đề trọng tâm.

“Không phải, vùng đất Miên ở bên kia cơ, muốn vào phải qua làng Hoa Cải.” Đứa bé trai cầm rổ kẹo lạc trả lời, trông có vẻ thông minh lanh lợi.

“Ừm, cảm ơn các em nhé, số này bao nhiêu chi mua hết.” Đỗ Lan Hương tính giơ tay ra xoa đầu đứa nhỏ lại bị một bàn tay ngăn lại.

“Đừng đụng lung tung.” Mấy đứa nhỏ này nhìn như là thật nhưng anh vẫn rất cảnh giác, không thể phạm sai lầm được.

Đỗ Lan Hương hiểu ý của anh cô cũng không có đụng mà lấy từ trong ba lô ra một xấp tiền lẻ 50 nghìn đưa vào rổ cho bọn trẻ, mỗi thứ ở đây chỉ dao động từ 50 đến 100 nghìn, dù sao mấy kẹo này cũng không có mắc.

Có điều cô bỏ tiền vào nhưng không lấy cái nào, cô cũng rất có tinh thần cảnh giác lại được anh nhắc nhở nên không dám sờ soạng lung tung.

“Chị ơi, chị không lấy sao? Chị chê kẹo của tụi em phải không?” Cô bé gái đột nhiên lên tiếng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

Đỗ Lan Hương không nghĩ cô bé lại hỏi câu này cô lắc đầu: “Không phải thế, chị mang nhiều đồ không tiện cầm, hơn nữa chị mua rồi tặng lại các em coi như quà gặp mặt được không?”
“Chị thật tốt bụng.” Đám trẻ con hô hào, sau đó chạy đi.

Đỗ Lan Hương nhìn cũng vui lây, nở nụ cười dịu dàng hạnh phúc.

Tống Thần Vũ thấy vậy trầm tư hỏi: “Em rất thích trẻ con sao?”

“Vâng, anh xem bọn chúng rất đáng yêu phải không, lúc trước em ở trong làng của bà nội cũng hay chơi với đám trẻ con, thỉnh thoảng còn dạy chúng viết chữ đọc sách, haix, nói lại thấy nhớ chắc bây giờ bọn chúng đã lớn hết cả rồi.” Đỗ Lan Hương có chút hoài niệm, khoảng thời gian ấy với cô mà nói vô cùng có ý nghĩa.

Lời nói của cô đi vào lòng Tống Thần Vũ, anh lại cảm thấy mình đến đây là đúng, nếu có thể phá giải lời nguyền anh và cô sẽ sinh thật nhiều con, lúc đó có lẽ cô sẽ vui hơn thế này.

Tống Thần Vũ nghĩ đến hình ảnh cô và các con chơi với nhau trong vườn khóe miệng không khỏi giương lên.

Vừa vặn Đỗ Lan Hương bắt gặp liền hỏi: “Anh nghĩ gì mà vui vẻ vậy?”
“Không có, chúng ta đi tiếp thôi.” Tống Thần Vũ thu hồi nụ cười tiếp tục nắm lấy tay cô.

Suy nghĩ của anh không nên để cô biết, lỡ may không phá được lời nguyền cô sẽ rất thất vọng.

Hai người đi xuyên qua những căn nhà gỗ, người ở đây nhìn thấy bọn lại cảnh giác, có một nhóm đàn ông cầm gậy cầm búa đi tới chặn đường bọn họ.

Dẫn đầu là một người đàn ông lực lượng phía trên không mặc áo để lộ cơ bắp cuồn cuộn cùng cơ bụng tám múi săn chắc, kết hợp với làn da màu đồng khiến người ta phải tấm tắc.

Thiết nghĩ người này rất khỏe mạnh nhỉ?
Đỗ Lan Hương cứ nhìn chăm chăm vào cơ thể người đàn ông trước mắt không biết người đàn ông bên cạnh mình mặt đã đen một nửa.

Tống Thần Vũ lập tức kéo cô úp vào lồng ngực mình, Đỗ Lan Hương còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói: “Cấm em không được nhìn.”
Nghe giọng điệu chua loét kia Đỗ Lan Hương đã hiểu ra vấn đề, người đàn ông này hóa ra là ghen.

“Được rồi, em không nhìn khác chỉ nhìn anh thôi, anh buông em ra trước.”
Tống Thần Vũ hài lòng một chút nhưng vẫn chưa buông cô, đám đàn ông trước mặt đều không mặc áo, anh không muốn cô nhìn bất cứ ai.

“Các người là ai? Từ đâu đến? Sao lại xâm nhập vào làng của chúng tôi?” Người đàn ông cầm đầu hung hăng hỏi.


“Từ bên ngoài đến, tình cờ đi qua đây mà thôi.” Tống Thần Vũ gọn lẹ nói, không muốn giải thích dài dòng.

“Các người nói láo, các người muốn tấn công làng chúng tôi phải không? Ban nãy tao còn thấy nó cầm cái gì đó, chắc chắn là vũ khí gì của tụi nó rồi.” Người đàn ông có dáng người nhỏ nhắn lên tiếng, chỉ thẳng tay vào Tống Thần Vũ.

Anh vẫn không có cảm xúc gì, người cầm đầu hỏi: “Vũ khí của mày đâu đưa ra đây?”
“Không có.” Tống Thần Vũ lạnh lùng trả lời.

“Nó không đưa lục soát nó.” Một người đề nghị.

Đám đàn ông phía sau hô hào: “Lục soát, lục soát.”
“Hai người bọn mày đi lên đi.” Người cầm đầu ra lệnh, dường như cũng cảm thấy nên lục soát.

Hai người đàn ông được chỉ định có bộ dạng đồ sộ, cao lớn, tính ra còn cao hơn Tống Thần Vũ một cái đầu, khi bọn họ vừa đến gần anh liền lấy súng ra bắn một phát lên trời cảnh cáo.

Hai người đàn ông sợ hãi dừng bước, thụt lùi về phía sau.

“Là nó, là cái gọi là… cái gì ấy… cái gì súng… đúng rồi, súng.” Người đàn ông thấp bé cà lăm nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận