Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng


Tống Thần Vũ nghe câu hỏi của tên trợ lý thần sắc trầm xuống, lạnh giọng nói: “Cậu có ý gì?”
“Tổng, tổng giám đốc, trên mạng đăng một đoạn clip anh biến, biến thành sói.” Trợ lý khó khăn lắm mới nói ra được câu này.

Tống Thần Vũ sắc mặt càng thêm âm lãnh lại rút điện thoại ra xem, quả nhiên nhìn thấy đoạn video mình hóa sói, trong đó có cả Đỗ Lan Hương.

Anh vừa xem xong Hoàng Khang liền xồng xộc chạy đến: “Thần Vũ, cậu biết tin gì chưa?”
“Rồi.” Tống Thần Vũ bình tĩnh nói một câu.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh Hoàng Khang cảm thấy mình cầm đèn chạy trước ô tô lại hỏi: “Vậy cậu tính làm sao? Có cần tôi phong tỏa lại không?”
Tống Thần Vũ lại nở nụ cười lạnh: “Đoạn video đã lan tỏa rộng có phong tỏa cũng vô dụng thôi.”
Đúng lúc này có một tên áo đen chạy lên nhìn anh sợ hãi nói: “Tổng, tổng giám đốc, bên ngoài, bên ngoài có một đám người tự nói là…”
“Là cái gì?” Hoàng Khang sốt ruột ngắt lời hắn.

Tên bảo vệ nói trong run rẩy: “Bọn họ nói mình là người, người của bên trung tâm nghiên cứu, muốn, muốn gặp tổng giám đốc.”
Hắn nói xong vội vàng bỏ chạy không dám đứng đây lâu, giống như sợ Tống Thần Vũ trong một phút sẽ hóa sói ăn thịt mình.

Anh lại không để ý điều này, Hoàng Khang tức giận đập bàn: “Mẹ kiếp, người của trung tâm nghiên cứu à, bọn họ nghĩ mình muốn làm gì thì làm sao? Thần Vũ, cậu đi trước đi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết bọn họ.”
“Cậu giải quyết thế nào?” Tống Thần Vũ liếc mắt hắn một cái.


“Cùng lắm thì cho mỗi người mỗi viên đạn.” Hoàng Khang trong lúc tức giận đã nói ra điều này.

Tống Thần Vũ lãnh đạm ngắt lời: “Ai cho cậu làm vậy?”
“Tôi…” Hoàng Khang cũng biết mình giận quá mất khôn: “Vậy phải làm sao chứ?”
“Cậu tìm Lê Vương thay đổi video một chút sau đó cậu ta tự biết làm thế nào.” Dứt lời anh cất bước rời đi.

Hoàng Khang kinh ngạc gọi: “Này, cậu đi đâu vậy?”
“Gặp người.” Không phải những người kia muốn gặp anh sao? Vậy thì anh ngại gì không đi gặp bọn họ đây.

“Cậu định chui đầu vào rọ sao? Đám người kia chắc chắn không có ý tốt.” Hoàng Khang không ngừng lo lắng.

Tống Thần Vũ đã ra đến thang máy, anh thản nhiên nói: “Còn phải xem họ muốn làm gì.”
Hoàng Khang không ngăn được anh chỉ có thể đi theo, tâm tư không yên.

Biệt thự Hoa Sơn Trà.

Người làm trong biệt thự chỉ có hai mấy người giờ đi hơn một nửa còn lèo tèo vài người Đỗ Lan Hương phải đích thân làm chút việc nhà, đến giờ nấu ăn lại đi xuống nhà bếp.

Nhưng vừa bước xuống cầu thang lại nghe đám người hầu xì xầm: “Trời ơi, thiếu gia chúng ta thật sự là sói sao? Không phải là con sói hôm bữa chứ, đáng sợ quá, tôi, tôi cũng muốn rời khỏi đây.”
“Đáng lẽ ra chúng ta nên đi từ lâu rồi mới phải, không ngờ, không ngờ lâu nay chúng ta lại sống chung mái nhà với một con sói.”
“Còn nói nữa mau dọn dẹp đi thôi.”
Đám người hầu cuống cuồng cả lên không Đỗ Lan Hương đã tiến tới sau bọn họ, cô lạnh lùng nói: “Các người bàn tán cái gì thế hả?”
Một người hầu làm rớt chiếc điện thoại nhìn cô lắp bắp: “Thiếu, thiếu phu nhân.”
“Tránh xa cô ta ra, khéo khi cô ta cũng là sói đấy.” Một người bất chợt lên tiếng, còn nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác.

“Tôi hỏi một lần nữa các người đang nói cái gì?” Đỗ Lan Hương tức giận quát lớn.

Hai người kia không ai dám lên tiếng, Huệ lại can đảm tiến tới nói: “Thiếu, thiếu phu nhân, bọn họ nói thiếu gia là sói hóa thành, cậu ấy không phải là người.”
“Em nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.” Giọng nói của cô càng thêm đanh thép.

Huệ rụt chân không dám nói câu gì, lúc này điện thoại ở dưới nền phát ra một vài giọng nói: “Tổng giám đốc Vũ, anh nói cho chúng tôi biết anh có phải là sói hay không?”
“Tổng giám đốc Vũ, phiền anh có thể theo chúng tôi về trung tâm nghiên cứu thử nghiệm hay không?”
Đỗ Lan Hương dừng lại ở hai chữ “thử nghiệm”
Thử nghiệm! Bọn họ muốn thử nghiệm cái gì chứ?
Cả người cô như muốn lung lay, cô không suy nghĩ được cái gì nữa chạy vội lên lầu lấy túi xách cùng áo khoác.


Đám người hầu thấy cô rời đi cũng nhanh chóng thu xếp hành lý rời khỏi căn biệt thự mà bọn họ xem là nguy hiểm.

Biết ở đây có một “con sói” ai còn dám ở lại.

Trước cổng tập đoàn Tống Gia, biết bao nhiêu con người vây quanh, phóng viên có nhà nghiên cứu có, công chúng cũng có, ngay cả cảnh sát cũng có.

Tất cả bọn họ đều tò mò về thân phận của Tống Thần Vũ, chiếc video kia đã khiến bọn họ tin tưởng anh là người sói trong truyền thuyết.

Cảnh sát lo ngại anh thật sự là người sói sẽ gây nguy hiểm cho mọi người nên đến đây muốn “hộ tống” anh đến viện nghiên cứu kiểm tra.

Phía phóng viên, nhà nghiên cứu đưa ra bao nhiêu câu hỏi cho anh nhưng Tống Thần Vũ hiển nhiên lại không trả lời một câu này.

Đến khi bọn họ hỏi quá nhiều anh chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi đi theo các người.”
Toàn trưởng đang xôn xao thì nghe được lời này của anh, bọn họ tự giác dạt qua hai bên nhường đường cho anh.

Tống Thần Vũ vẫn giữ phong thái hơn người, được hai nhân viên cảnh sát kìm cặp đi lên xe, lúc sắp bước lên xe thì từ xa một giọng nói hét lên: “Thần Vũ, không được, anh được theo bọn họ.”
Tống Thần Vũ quay đầu nhìn lại thấy một bóng dáng màu vàng đang tất tưởi chạy lại đây, anh đứng im tại chỗ không lên xe mà chờ cô tới.

Đỗ Lan Hương băng qua đám đông chạy hết sức bình sinh lao về phía anh ôm chầm lấy người: “Thần Vũ.”
Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, cảm thấy mình thật may mắn khi đến kịp lúc.

“Sao em lại đến đây?” Tống Thần Vũ ôn nhu hỏi, lại sờ sờ tóc cô.

“Bọn họ muốn đưa anh đi sao?” Cô ngước mắt lên hỏi anh.


“Ừm.” Tống Thần Vũ không giấu diếm.

“Em không cho, đi, em đưa anh về nhà.” Đỗ Lan Hương nắm tay anh kéo đi, Tống Thần Vũ cũng mặc kệ cô.

Thế nhưng bọn họ đi chưa được ba bước hai viên cảnh sát liền chặn đường bọn họ: “Vũ thiếu, mời anh đi theo chúng tôi.”
“Tránh ra, có tôi ở đây không ai được phép mang anh ấy đi.” Đỗ Lan Hương đứng trước mặt anh, cứng đối cứng với viên cảnh sát.

“Thiếu phu nhân, xin đừng làm khó chúng tôi, nếu các người không đi tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế.” Viên cảnh sát nghiêm nghị nói.

“Tôi hỏi anh, anh lấy quyền gì mà bắt chồng tôi đi? Anh ấy có phạm pháp sao?” Đỗ Lan Hương lạnh giọng hỏi.

“Vũ thiếu không phạm tội nhưng lại có khả năng là quái vật gây hại cho dân chúng tôi buộc phải đưa anh ấy đi kiểm tra.”
“Quái vật sao? Các người mắt mù hay bị đuôi hết rồi, không nhìn thấy anh ấy là người hay vật à? Nếu anh ấy là quái vật như các người nói thì cái loại hai con mắt hai lỗ mũi một cái miệng như các người là cái thứ gì hả?” Đỗ Lan Hương sổ thẳng vào mặt hai tên cảnh sát làm bọn họ cũng nóng mặt.

“Chửi hay lắm.” Hoàng Khang cũng ở bên cạnh phụ họa: “Mở to mắt chó của các người ra mà nhìn, nếu không chọc mù hết mắt đi là vừa, hay để tôi giúp các người.”
“Thiếu phu nhân, đề nghị cô bình tĩnh không xúc phạm người khác.” Một viên cảnh sát nóng tính lên tiếng.

“Tôi nhổ vào, tôi mà thèm xúc phạm các người sao? Chính các người nói chồng tôi là quái vật trước.” Đỗ Lan Hương chỉ tay vào bọn họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận