Điều đáng sợ nhất thế gian này không phải sự sống và cái chết.
Mà là hai trái tim gắn liền với nhau nhưng lại không thể nào bên nhau ...
Từ lúc xảy ra quan hệ , Hạ Tử Ngôn luôn trốn tránh anh nếu không thì không nói một lời .
Biệt thự Phó gia .
Hạ Tử Ngôn ngồi trong phòng thì nhận được tin nhắn của Trịnh Vũ Kình , cậu ấy hẹn đi quán bar hôm ấy.
Cô thay bộ đầm ngắn tới giữa đùi tôn lên đôi chân dài và trắng ngần .
Vừa bước ra cửa thì thấy Phó Tử Hiên , cô ngẩn ra một lúc , lạnh nhạt nhìn anh rồi bước ngang qua nhưng bị một bàn tay kéo lại .
" Chúng ta ...!hẹn hò đi.
"
Hạ Tử Ngôn hoảng hốt rút tay ra chạy thẳng ra cửa bắt xe đến chỗ hẹn.
Hẹn hò ? Haha vậy Du Khả Uyên thì sao ? Cô không muốn anh thương hại cũng không muốn vì phải chịu trách nhiệm với cô mà nói những lời lẽ này .
Trong quán bar nhộn nhịp , những ánh đèn tia chớp cùng tiếng nhạc ồn ào làm không khí càng thêm sôi động.
Hạ Tử Ngôn cùng Trịnh Vũ Kình ngồi trong gốc tối uống rượu , đột nhiên cô nhận được tin nhắn từ trong nhóm bạn thân .
Tiểu Mễ :" Tớ không đến được , hai cậu chơi vui vẻ ! "
Cô nhép miệng cười nhìn Trịnh Vũ Kình :" Tiểu Mễ không đến ."
Trịnh Vũ Kình rút điện thoại ra coi , nhìn cô mỉm cười , uống cạn chai rượu.
Hai người kề vai nhau vừa uống vừa hát .
Rượu có thể giúp người ta quên đi nỗi buồn , sự đau khổ.
Dù chỉ là nhất thời , dù là khắc cốt ghi tâm nhưng ngay lúc này cô muốn quên hết mọi thứ kể cả anh - Phó Tử Hiên .
Hạ Tử Ngôn uống rất nhiều , Trịnh Vũ Kình vừa ôm vừa kéo cô về .
" Tôi không muốn về nhà.
" Cô mơ màng đẩy anh ra , ngồi xuống đất .
" Ngoan , đi về.
"
Anh vừa dứt lời cô liền bật khóc , cầm chặt tay anh .
" Tớ không muốn về , xin cậu ...!"
Trịnh Vũ Kình kinh ngạc nhìn cô , lau đi những giọt nước mắt trên má của cô , dịu dàng vỗ về , gọi cho quản gia đến rước .
Do bố mẹ anh đinhk cư tại Mĩ cùng chị gái nên căn nhà chỉ mỗi mình anh và quản gia.
Sau khi nghe điện thoại , Triệu quản gia nhanh chóng đến .
Trên con phố dài vắng vẻ , Trịnh Vũ Kình cõng cô trên lưng , một lúc sau quản gia chạy tới .
Trịnh Vũ Kình ôm cô lên xe , mặc ánh mắt dò xét , nghi ngờ của quản gia.
Anh để cô nằm trên đùi mình , dịu dàng nhìn cô.
Anh biết cô nhất định sảy ra chuyện gì mới như vậy nếu không cô sẽ không uống nhiều đến thế , nhưng anh lại không giúp được cô .
Trịnh Vũ Kình , mày thật vô dụng .
Chiếc xe chạy nhanh trên đường cao tốc , những cảnh vật như hiện như không.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại tại biệt thự ngự viện hoa .
Trịnh Vũ Kình ôm cô lên phòng mình , lấy khăn nóng giúp cô lau mặt.
Anh cuối nhẹ hôn lên trán cô :" Ngủ ngon "
Đa tình tự cổ không như hận , sự hận miên miên vô tuyệt kì ...
[...]
Hạ Tử Ngôn ngủ tới tận trưa , cô vừa tỉnh dậy liền sững người , căn phòng này ?!
Sắc mặt cô trắng bệt , bật người ngồi dậy đụng trúng tấm ảnh bên gốc giường .
Trong ảnh là một chàng trai trẻ , là Trịnh Vũ Kình ? Cô thở ra một hơi , đứng dậy đi xuống.
Cô đi qua nhà anh mấy lần nhưng chưa từng lên phòng của anh , hứng thú nhìn những vật xung quanh , rất ngăn nắp a .
Hạ Tử Ngôn đi xuống dưới nhà nhưng không có một ai.
Đột nhiên quản gia nhảy ra khiến cô giật mình .
" Cậu chủ đến trường rồi , Cô Hạ để tôi đưa cô về.
"
" A không không cần , con chào bác ạ ! "
Cô lắc đầu lia lịa , với lấy túi xách trên sopha chạy ra ngoài .
Cô trở về nhà nhưng Phó Tử Hiên , anh ta sao không đến trường nhỉ ?
Phó Tử Hiên ngồi trước phòng khách lạnh lùng nhìn cô.
Anh bước tới nắm chặt tay cô kéo lên phòng .
" Phó Tử Hiên , anh làm em đau ! "
Anh không quan tâm đến lời nói của cô , đạp cửa phòng ra đẩy cô lên giường .
" Qua đêm ? "
Hạ Tử Ngôn cũng biết lỗi nên không đáp trả.
Nhưng sự im lặng của cô khiến lửa giận anh bùng lên , anh nắm chặt eo cô hôn lên miệng nhỏ.
Bàn tay hung bạo xé rách đầm ngắn trên người cô .
Hạ Tử Ngôn sợ hại đẩy anh ra , tát anh một cái : Anh điên rồi ! "
Phó Tử Hiên sờ bên má , bỏ ra ngoài.
Đúng , tôi điên rồi , tôi điên vì em ! Biết cô chưa về , anh lo lắng ngồi chờ , gọi điện , phái người đi tìm.
Cuối cùng gọi cho bạn cô mới biết cô đã đi chơi với cậu ta .
Sự lo lắng của anh dành cho cô là dư thừa chăng ?
Phó Tử Hiên , mày điên rồi !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...