Anh muốn rước cậu ấy về nhà anh một thời gian.
"
Hạ Tử Ngôn mỉm cười nắm tay anh :" Đừng để cậu ấy xảy ra chuyện , hứa với em.
"
Hoàng hôn vừa buông xuống , Trịnh Vũ Kình kéo hành lý của của cô vào phòng khách.
Bạch Tiểu Mễ vô hồn ngồi trên sopha , suy nghĩ miên man đột nhiên một bàn tay vỗ lưng cô .
" A ! "
Tiểu Mễ khiếp sợ la lên , bàn tay run rẫy ôm đầu , sợ hãi :" Đừng , đừng ! Đừng đụng tôi.
"
Anh đi tới dịu dàng vỗ về nhưng cô lại phản kháng kịch liệt , ngồi co rút người trên sopha không ngừng cầu tha.
Trịnh Vũ Kình rút điện thoại gọi cho bác sĩ điều trị của cô , cả người mệt mỏi không sức lực .
" Anh Trịnh xin anh bình tĩnh , sự việc xảy ra đối với cô Bạch quả là một cú sốc rất lớn , không ai có thể chấp nhận được.
Trong thời gian này hay sau này cũng sẽ rất bài xích người lạ đụng chạm vào cơ thể mình.
Anh nói cô ấy ở nhà cậu ? Bởi vì sự xa lạ ấy sẽ gây ra cảm giác không an toàn , môi trường cũng là một yếu tố khiến bệnh nhân bị kích động.
"
Anh thở dài , hít thở nặng nề : "Trịnh Vũ Kình , mày phải học cách kiên nhẫn, cậu ấy trở thành như vậy tất cả đều do mày ! "
Tự nhủ với lòng mình như thế , anh đi tới quỳ trước mặt cô , cầm chặt hai tay đang ôm đầu ấy :" Không sao rồi , đây là nhà tớ không một ai có thể làm hại cậu.
Nghe lời ngồi đây nghỉ ngơi , tớ vào bếp làm thức ăn tối.
"
Nhìn gương mặt trắng bệch của cô , trái tim anh chợt đau , dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má.
Anh để cô nằm xuống sopha , đi vào bếp làm vài món .
Trời tối dần , hơi nóng bốc lên , căn nhà lặng im hoà với những nỗi buồn lẫn đau đớn ấy.
Trịnh Vũ Kình nấu món thịt kho, dĩa cải với nồi cháo , vừa định gọi cô dậy nhưng lại không nỡ , nhẹ nhàng bế cô vào phòng.
Anh ngồi trên ghế nhìn người con gái đang ngủ thì nhận được cuộc gọi của Hạ Tử Ngôn .
" Cậu ấy sao rồi ? "
" Vẫn ổn.
"
Đột nhiên có người rõ cửa , cô dặn dò anh vài điều thì tắt máy :" Vào.
"
Trưởng khoa cầm tài liệu đi tới để trên bàn cô :" Đây là thông tin về các loại bệnh.
" Ông ngồi xuống nghiêm túc nhìn cô .
" Ngày mai có cuộc hội ở Mỹ , cô có muốn đi để học tập ? "
Hạ Tử Ngôn bất ngờ nhìn ông , đây là cuộc hội thảo của các bác sĩ chuyên ngành nổi tiếng ! Cô vui vẻ gật đầu nhưng lại chừng chừ :" Ngày mai con báo lại được không ạ ? "
Hạ Tử Ngôn ngơ ngẩn ngồi nhìn tấm ảnh của cô và Tiểu Mễ , nhớ lại những kỉ niệm ngày ấy , nước mắt chợt rơi ...
" Trưởng khoa , xin lỗi con không đi được.
"
Cô bỏ điện thoại xuống, nếu cho cô chọn sự nghiệp hay Tiểu Mễ , cô sẽ chọn Tiểu Mễ.
Trong thời gian này , không thể để cậu ấy một mình !
" Cậu Phó , cô Hạ đã từ chối chuyến đi hội thảo.
"
Phó Tử Hiên tắt điện thoại , tiếp tục làm việc , không biết bao lâu nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Anh vừa muốn hỏi nguyên nhân từ chối cơ hội một năm một lần này, cuối cùng đứng ngẩn người ở đó.
Hỏi ? Lấy tư cách gì để hỏi ?
Bạch Tiểu Mễ cùng Trịnh Vũ Kình nắm tay nhau đi dạo phố , hai người vừa nói vừa cười đi vào hẻm nhỏ.
Đột nhiên anh biến mất , cô vừa chạy vừa gọi tên anh , bất chợt có người kéo tóc cô lại , gả ghê rợn ấy đẩy cô xuống xé rách hết quần áo trên người .
" Đừng ! A ! Đừng ! "
Bạch Tiểu Mễ tỉnh dậy , trán ướt đẫm mồi hôi , cả người không ngừng run rẫy , gương mặt không giọt máu , sợ hãi oà khóc lên .
Trịnh Vũ Kình đẩy cửa xông vào ôm chặt cô , dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc , Tiểu Mễ dần bình tĩnh lại , thẩn thờ ngồi trên giường không dám nhắm mắt .
Bởi vì cô sợ , cô không muốn nhớ lại cảnh ô uế đó.
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô , anh mở nhạc lên cầm chặt tay cô :" Không sao , tớ đây rồi.
"
Nước mắt rơi lã chã , từng giọt từng giọt rơi xuống , vô hồn nhìn về phía trước .
" Tớ dơ lắm phải không ...? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...