“Hử, sao anh hong nói sớm chứ, em còn cho rằng từ nay về sau em không thể đua xe nữa.
Được, được, được, sau này nếu em ngứa tay muốn đua xe thì em sẽ tìm anh đến đường Di Phong với em, như vậy được không?”
“Có thể”
“Wow, kiếm tiền thật dễ.
Em không tham, một tháng thi đấu một lần là được, quyết định như vậy đi.
Hạ Thiên Tường, mỗi tháng anh dành ra một ngày đến đây với em là được rồi, thời gian do anh chọn.”
Thậm chí, Tô Nhược Hân còn nghĩ rằng sau này cô có thể mua nhà, mua xe dựa vào việc đua xe.
Kiếm tiền dễ như vậy, sau này đi làm trở thành nghề phụ, một tháng đua xe một lần có thể trở thành nghề chính.
Nghĩ thế nào cũng thấy tốt đẹp.
Kết quả là, cô vừa nghĩ như vậy thì lập tức bị người đàn ông hất một gáo nước lạnh: “Không phải lần nào cũng thắng, nếu thua thì rất có thể sẽ thua sạch toàn bộ mười lăm tỷ mà em thắng được.”
“Em đặt cược ít.” Tô Nhược Hân chống cằm suy nghĩ một lát, còn nghiêm túc nói.
“Tiền đặt cược nhiều hay ít phụ thuộc vào số lượng khán giả đặt cược và đặt cược vào ai.
Hôm nay, em có thể thăng là vì gân 90% những người có mặt ở đây đều đặt cược vào bên kia mà không phải em.
“Vậy sao?” Hóa ra cô lại không được xem trọng như vậy.
“Đúng.
Trận đấu trước không ai xem trọng em cho nên em mới thắng được nhiều, ra trận bất ngờ thắng mười lăm tỷ.
Nhưng anh nghĩ sau lần này, lần sau em ra trận sẽ có người đặt cược em thắng.
Đến lúc đó, cho dù em thắng thì do có nhiều người đặt cược vào em cho nên cuối cùng cũng có nhiều người chia tiền thưởng, khi chia đến tay em thì có thể thừa lại mấy chục triệu đã tính là không tồi rồi, mạo hiểm tính mạng chỉ để thắng mấy chục triệu, em nói có đáng không?” Điều anh chưa nói là cô đua xe một mình không an toàn, cho nên anh không cho phép cô tham gia một mình.
Tô Nhược Hân nghĩ lại điều này: “Được rồi, vậy sau này trừ khi thiếu tiền, nếu không em sẽ không đi đua xe.
Hạ Thiên Tường, anh chắc chắn sẽ không lấy mười lăm tỷ của em đúng không?”
“ừ”
“Vậy em đây muốn tự do tiêu xài, hì hì.”
“Được.’ Hạ Thiên Tường nhìn cô gái đang cười ngây ngô qua kính chiếu hậu, đột nhiên tò mò cô sẽ tiêu mười lăm tỷ này như thế nào.
Hình như Tô Nhược Hân chưa bao giờ mua quà cho anh.
Có tiền rồi, Tô Nhược Hân bắt đầu lướt điện thoại để tìm quà.
Cô đang lướt thì đột nhiên cảm nhận được ánh đèn neon bên ngoài xe ngày càng ít đi, không sáng lắm, cô ngước mắt lên nhìn thì giật mình: “Hạ Thiên Tường, đây là đâu vậy?”
“Không phải em muốn ăn đồ nướng sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Cho nên người đàn ông này lại dẫn cô ra bờ biển sao?
Nhớ lại một lần trước đây, anh dẫn cô đến bờ biển ăn đồ nướng, chính là lần gặp được Chúc Yên.
Tô Nhược Hân cất điện thoại đi, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cho dù là cách cửa kính xe, cô vẫn có thể ngửi được mùi vị của biển cả.
Tô Nhược Hân vốn tưởng lần này lại ở trên bãi cát cạnh biển, nhưng Hạ Thiên Tường lại còn mang cả tủ đá và lò nướng than đến bờ biển, kết quả là Tô Nhược Hân rất ngạc nhiên khi chiếc McLaren từ từ dừng lại.
Biệt thự xinh đẹp kiểu Gothic bên bờ biển, màu trắng tinh khiết, vô cùng bắt mắt trong màn đêm yên tĩnh này, đập vào mắt khiến người ta có cảm giác mơ mộng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...