Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

“Cốc cốc… cốc cốc cốc…”

Nhưng, gõ liên tục sáu bảy lần cũng không có ai trả lời.

Cô hơi sốt ruột, còn cho là mình nhớ nhầm địa chỉ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chúc Yên.

Điện thoại di động bên kia vang lên tiếng chuông, nhưng không ai bắt máy.

Lại gọi, lần này cuối cùng cũng có người bắt máy: “Hu hu hu, chị là ai? Chị đến cứu mẹ em được không?”

Tiếng đứa trẻ khóc thút thít rất đau lòng, rõ ràng là Chúc Yên phát bệnh rồi, còn có vẻ rất nghiêm trọng.

“Bảo Bảo, bây giờ em và mẹ đang ở cùng nhau phải không?”

“Vâng, đúng vậy, mẹ ngủ rồi, chị gái, chị có thể đánh thức mẹ dậy giúp em không?” Đứa trẻ khóc càng ngày càng lớn.

“Vậy Bảo Bảo nghe thấy tiếng gõ cửa không?” Tô Nhược Hân vội vàng hỏi, nếu không cô thật sự không mở được cửa này.

Cho dù chỉ là cánh cửa cũ nát, cô cũng không mở ra được.

“Nghe… nghe thấy rồi, là chị gõ cửa sao?”

“Ừ, chính là chị, em yên tâm, chị là người đồng ý với mẹ em là sẽ đến cứu mẹ em, em mở cửa ra, chị có thể đánh thức mẹ em.” Nghĩ đến rất có thể là bé trai đã sớm nghe thấy tiếng gõ cửa của cô, nhưng không ra mở cửa cho cô, nhất định là Chúc Yên đã dặn dò cậu bé không được tùy tiện mở cửa cho người lạ.

Quả nhiên, cô vừa nói như vậy, cậu bé kia đã nói: “Chị là chị Tô phải không?”

“Đúng rồi.”


“Vậy chị chờ em, em lập tức đi mở cửa.”

Cậu nhóc cúp điện thoại, hẳn là đi mở cửa.

Tô Nhược Hân kiên nhẫn chờ đợi, thoáng chốc đã nghe thấy tiếng chạy bộ của trẻ nhỏ từ trong cửa truyền ra.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.

Trong cửa là một cậu nhóc đang kiễng chân mở cửa, vừa nhìn đã thấy đáng yêu không chịu được.

Là dáng vẻ cô thích.

Tô Nhược Hân khẽ khom người bế cậu nhóc lên, sau đó tiện tay muốn đóng cửa.

Không ngờ, cửa còn chưa đóng thì đã có một người bên ngoài chen vào.

Vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã lạnh lùng nói: “Cô chính là cô gái vừa nhìn đã biết Yên thường xuyên nôn ra máu?”

“Ừ, là tôi, tôi đến khám cho chị ấy.” Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông xông vào, nhìn anh ta, lại nhìn cậu nhóc, chẳng lẽ đây là người đàn ông của Chúc Yên, là ba của cậu nhóc?

Nhưng cô cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà của người khác, cô chỉ muốn cứu Chúc Yên thôi.

“Không được, cô còn quá trẻ, hơn nữa còn mặc đồng phục cấp ba, vừa nhìn đã biết là không hiểu y thuật, nếu không phải cô, bây giờ Chúc Yên sẽ không hôn mê bất tỉnh.” Người đàn ông nói xong thì vượt qua Tô Nhược Hân đi vào trong phòng.

Gian phòng vô cùng cũ nát, không có phòng khách, kết cấu một phòng một bếp một nhà vệ sinh, đây chỉ là phòng thuê, cho nên cái gì cũng rất đơn sơ rất cũ kỹ.


Mà sở dĩ lúc vào Tô Nhược Hân không nhìn thấy Chúc Yên là bởi vì Chúc Yên không nằm trên giường, mà là nằm dưới mặt đất bên kia chiếc giường.

Lúc này đã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Bởi vì bị giường che khuất tầm mắt, cho nên vừa rồi Tô Nhược Hân mới không nhìn thấy chị ta.

Buông cậu nhóc xuống, Tô Nhược Hân sải bước tiến lên.

Xảy ra chuyện rồi.

Trông vẻ tình huống của Chúc Yên rất không tốt.

Nhưng cô vừa đến bên cạnh Chúc Yên thì lại bị người đàn ông kia ngăn cản: “Cút ra ngoài, nơi này không cần tên lừa đảo.”

Tô Nhược Hân lại liếc nhìn Chúc Yên, càng lo lắng hơn: “Tôi không phải tên lừa đảo, tôi có thể cứu chị ấy tỉnh lại.”

“Cô có giấy phép hành nghề y không?” Người đàn ông khinh thường nhìn Tô Nhược Hân, trên mặt đều là trào phúng.

“Tôi không, nhưng mà tôi đảm bảo với anh, tôi thật sự có thể cứu chị ấy.” Tô Nhược Hân sốt ruột, bây giờ cô chỉ muốn cứu chữa cho Chúc Yên, còn chậm trễ nữa thì thật sự không cứu nổi chị ta rồi.

“Nếu không phải vì cô, em ấy cũng không hôn mê bất tỉnh, Tiểu Bảo, đuổi tên lừa đảo này ra ngoài.”

“Là chị gái khiến mẹ hôn mê bất tỉnh sao?” Cậu nhóc coi Tô Nhược Hân là chị gái, không tin hỏi ngược lại người đàn ông.

“Đúng, chính là cô ta, hôm qua mẹ cháu nhận được điện thoại của cô ta, nghĩ rằng mình được cứu rồi nên tối qua vui quá uống rượu, kết quả, sáng sớm liền bị như này.”


“Chị ấy uống rượu?” Tô Nhược Hân khiếp sợ.

“Đúng, còn không phải vì cô, nếu không phải cô đồng ý đến khám cho em ấy, em ấy cũng sẽ không vui quá mà uống rượu.”

“Anh… anh biết chị ấy không thể uống rượu?”

“Đúng, em ấy vừa uống rượu thì bệnh tình sẽ nặng hơn, cho nên, đã một thời gian không uống rượu rồi, tối qua cho rằng sáng nay là có thể gặp cô, cho rằng uống một chút cũng không sao, vì vậy em ấy đã uống rượu, cho nên, tất cả đều tại cô.” Người đàn ông tức giận nói.

Tô Nhược Hân thầm buồn bực trong lòng, đều là cô không tốt, tự nhiên đi nói với Chúc Yên trước, nếu không Chúc Yên cũng sẽ không cho rằng cô sắp chữa bệnh cho chị ta, bệnh sắp chuyển biến tốt rồi nên đi uống rượu.

“Xin lỗi, là tôi quên nhắc nhở chị ấy, nhưng mà, anh tránh ra, tôi đảm bảo có thể chữa khỏi cho chị ấy.” Chậm thêm chút nữa, Chúc Yên thật sự xong rồi.

“Cô không đến, em ấy còn có thể sống thêm mấy ngày, còn có thể chăm sóc cho Tiểu Bảo thêm mấy ngày, cô vừa nói muốn đến thì em ấy đã như vậy, tôi dựa vào cái gì tin tưởng tên lừa đảo như cô, ra ngoài, mau đi ra ngoài.”

Tô Nhược Hân không hề nhúc nhích.

Nếu bây giờ cô rời đi, hôm nay Chúc Yên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Thấy cô không nhúc nhích, người đàn ông càng tức giận, lớn tiếng hô lên: “Mọi người mau đến xem đi, nơi này có tên lừa đảo, chuyên môn đi hãm hại lừa gạt người ta.”

Tô Nhược Hân buồn bực: “Tôi hãm hại ai lừa gạt ai chứ?”

“Lừa Yên rồi.”

Tô Nhược Hân cạn lời, cô đâu có.

Nhưng người đàn ông hô như vậy, lập tức hấp dẫn mấy người hàng xóm xung quanh.

Loại phòng thuê thô sơ thế này có một hành lang thật dài, toàn bộ hai bên hành lang đều là khách trọ.


Bởi vì tiền thuê không đắt, cho nên phòng trọ nơi này không chỉ cũ nát, mà ngay cả các trang thiết bị cũng đã nhiều năm không tu sửa, rất cũ kỹ.

Nhưng vì rẻ như vậy nên rất được những người dân nghèo khó ưu tiên.

Một bà chị ôm con nhỏ trong ngực đi đến: “Anh cái Yên, Yên sao rồi? Vẫn chưa tỉnh sao?”

“Vẫn chưa.”

Bà chị này đi đến bên cạnh Tô Nhược Hân, thoáng nhìn Chúc Yên trên mặt đất: “Mặt đất lạnh, anh khiêng người lên giường đi đã.”

“Không dám khiêng, tôi sợ động vào rồi, Yên sẽ thật sự không tỉnh lại nữa, ôi, tội nghiệp quá mà.” Người đàn ông nhìn Chúc Yên trên mặt đất, thở dài một hơi.

Tô Nhược Hân ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, cũng nhíu mày: “Anh là cậu của Tiểu Bảo?”

“Đúng, không mượn cô xen vào, cô là tên lừa đảo.”

“Tên lừa đảo ở đâu? Chúc Cương, anh không cần sợ tên lừa đảo, chúng tôi đều đứng về phía anh.” Thoáng chốc, lại có mấy hàng xóm đi đến.

Tô Nhược Hân không biết phải nói gì, cô biến thành tên lừa đảo từ lúc nào vậy.

“Này, ánh mắt này của cô là thế nào, nói cô là tên lừa đảo thì cô chính là tên lừa đảo, đã nói bảy giờ đến, kết quả bây giờ mới đến, nếu Yên xảy ra chuyện không may gì, mấy hàng xóm chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Tô Nhược Hân thấy những người này không định tin tưởng cô, nhưng cô cũng không thể thấy chết không cứu.

Chỉ dựa vào lời nói của những người này, cô biết chắc rằng Chúc Yên đã nhắc đến cô, hơn nữa còn khen cô với những người này.

Nếu không, những người này không thể nào biết chuyện cô đến cứu Chúc Yên.

Chỉ là cô không ngờ tối qua Chúc Yên lại nhất thời vui vẻ uống rượu.

Thấy giải thích thế nào cũng không được, Tô Nhược Hân cởi balo trên người xuống, mở ra rồi lấy một gói thuốc, đưa cho Chúc Cương: “Anh đút gói thuốc này cho chị ấy, tôi đảm bảo trong vòng ba phút chị ấy có thể tỉnh lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui