CHƯƠNG 239
Tô Nhược Hân gật đầu, cũng đúng, Phương Tấn sẽ sắp xếp lái đi, máy bay trực thăng thích hợp di chuyển đường xa, nơi rất gần thì vừa bay đã đến đích, hơi lãng phí.
Hạ Thiên Tường mở cửa xe, Tô Nhược Hân bế Chúc Hứa ngồi vào ghế sau, cậu bé vẫn ôm cổ cô, nghe thấy tiếng đóng cửa, sợ hãi liếc nhìn Hạ Thiên Tường lạnh lùng nghiêm túc, sau đó nhỏ giọng nói: “Chị Tô, bọn họ đều nói mẹ ở bệnh viện, em có thể thăm mẹ đang ngủ không?”
Tay Tô Nhược Hân run lên, ôm chặt lấy cậu bé, vùi đầu vào cổ cậu bé, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nơi mẹ em ở rất xa rất xa, chờ chị ấy quay về, chị ấy sẽ đến thăm em.
”
“Rất xa là bao xa?” Chúc Hứa ngây thơ hỏi.
Tô Nhược Hân không trả lời được.
Hạ Thiên Tường đã khởi động xe nói: “Chị Tô mệt mỏi, để cho chị ấy nghỉ ngơi một lát, ngoan.
”
Chúc Hứa chớp chớp đôi mắt to: “Chú Hạ, thì ra chú không hung dữ chút nào, chú dịu dàng hơn cậu cháu nhiều.
”
Tô Nhược Hân xoa đầu cậu bé: “Chúc Hứa ngoan, hôm nay ngủ cùng chị Tô, được không?”
“Cậu em đồng ý thì em cũng đồng ý.
” Chúc Hứa gật đầu, cọ cọ trong ngực Tô Nhược Hân.
“Ha ha, xem ra, cho dù cậu em hung dữ thế nào thì cũng thân thiết hơn chị Tô, đúng không?”
Chúc Hứa hơi xấu hổ: “Mẹ em nói, sau này muốn em phải nghe lời cậu, có gì không hiểu không rõ cũng phải hỏi cậu mới có thể đưa ra quyết định.
”
“Mẹ em nói khi nào?”
“Mẹ nói trước khi ngủ.
”
“Chị ấy còn nói cái gì?” Tô Nhược Hân hơi rưng rưng nước mắt, mỗi chữ Chúc Yên nói khi đó đều là lời trăn trối, đáng tiếc, cô không có mặt ở đó.
“Mẹ nói, nếu không có chị Tô, mẹ không có cơ hội ở bên em nhiều ngày như vậy, mẹ rất cảm kích chị, bảo em lớn lên nhất định phải báo đáp chị.
”
Tô Nhược Hân dí vào cái mũi nhỏ của Chúc Hứa một cái: “Em vẫn nhớ rõ.
”
“Lời mẹ nói, em đều nhớ rõ.
” Cậu bé gãi gãi đầu, cậu bé nhớ kỹ lời mẹ dặn chẳng phải rất bình thường rất đúng đắn sao.
“Đúng, Chúc Hứa làm rất đúng.
” Dán mặt mình lên mặt cậu bé, cọ cọ mấy cái: “Cậu em đã đồng ý, sau này Chúc Hứa ở cùng chị Tô.
”
“Ở trong căn hộ chú Hạ cho chúng ta thuê sao?”
“Vì sao cô ấy là chị còn tôi lại là chú?” Hạ Thiên Tường đang lái xe bỗng nhiên lên tiếng, gương mặt u ám.
Tô Nhược Hân nói anh già thì thôi đi, anh không chấp nhặt với Tô Nhược Hân.
Nhưng sao một cậu bé cũng xưng hô như vậy, không chỉ nói anh già, mà còn chênh hẳn một vai vế so với Tô Nhược Hân…
“Vẻ ngoài của chú giống chú, còn chị Tô giống chị.
”
“…” Hạ Thiên Tường q uay tay lái, nếu như không phải lúc này anh đang lái xe, chắc chắn anh sẽ bắt Chúc Hứa qua ấn xuống đánh mấy phát…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...