CHƯƠNG 183
Đây là hội nghị quốc tế tập trung các cấp cao trong ngoài nước, nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường lại nói không vội.
Nếu Hạ Thiên Tường không tham gia sẽ không chỉ tổn thất ba bốn trăm tỷ, mà là mấy chục nghìn tỷ.
Phương Tấn xoa tay, nôn nóng nhìn về phía Tô Nhược Hân, chỉ còn thiếu không hô to bà cô mau đi đi.
Đương nhiên Tô Nhược Hân hiểu ý của Phương Tấn, cô mỉm cười kéo tay áo của Hạ Thiên Tường: “Anh đi làm việc trước đi, đã hẹn là một giờ chiều rồi mà, đến lúc đó không gặp không về, được không.
”
Quả nhiên cô vừa nói chuyện với giọng điệu dịu dàng đã lập tức có hiệu quả, khiến Hạ Thiên Tường vô thức gật đầu: “Được, vậy một giờ chiều, không gặp không về.
”
“Bye.
” Tô Nhược Hân vẫy tay với Hạ Thiên Tường, tưởng tượng đến hình ảnh buổi chiều Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường ngồi cạnh nhau, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường lên xe của Phương Tấn rời đi, Tô Nhược Hân vội vàng bắt taxi đi gặp Chúc Yên.
Lúc xe dừng lại, kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ ba mươi phút.
Dù là thứ bảy, nhưng một vài công ty nhỏ vẫn đi làm thứ bảy, cho nên giờ này cũng được xem là giờ cao điểm.
Tô Nhược Hân vừa xuống xe đã lập tức chạy vào khu dân cư trước mặt.
Đây là một khu dân cư cũ kỹ có thể tự do ra vào, không cần đăng ký với bảo vệ, vừa nhìn đã biết là một khu dân cư cũ an ninh không tốt.
Tô Nhược Hân vội vã tìm kiếm tầng lầu và số nhà, nhanh chóng đi tới trước nhà Chúc Yên.
Trước nhà có một cánh cửa gỗ đầy vết xước cũ kỹ, không có chuông cửa.
Tô Nhược Hân gõ cửa.
“Cốc cốc… cốc cốc cốc…”
Nhưng, gõ liên tục sáu bảy lần cũng không có ai trả lời.
Cô hơi sốt ruột, còn cho là mình nhớ nhầm địa chỉ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chúc Yên.
Điện thoại di động bên kia vang lên tiếng chuông, nhưng không ai bắt máy.
Lại gọi, lần này cuối cùng cũng có người bắt máy: “Hu hu hu, chị là ai? Chị đến cứu mẹ em được không?”
Tiếng đứa trẻ khóc thút thít rất đau lòng, rõ ràng là Chúc Yên phát bệnh rồi, còn có vẻ rất nghiêm trọng.
“Bảo Bảo, bây giờ em và mẹ đang ở cùng nhau phải không?”
“Vâng, đúng vậy, mẹ ngủ rồi, chị gái, chị có thể đánh thức mẹ dậy giúp em không?” Đứa trẻ khóc càng ngày càng lớn.
“Vậy Bảo Bảo nghe thấy tiếng gõ cửa không?” Tô Nhược Hân vội vàng hỏi, nếu không cô thật sự không mở được cửa này.
Cho dù chỉ là cánh cửa cũ nát, cô cũng không mở ra được.
“Nghe… nghe thấy rồi, là chị gõ cửa sao?”
“Ừ, chính là chị, em yên tâm, chị là người đồng ý với mẹ em là sẽ đến cứu mẹ em, em mở cửa ra, chị có thể đánh thức mẹ em.
” Nghĩ đến rất có thể là bé trai đã sớm nghe thấy tiếng gõ cửa của cô, nhưng không ra mở cửa cho cô, nhất định là Chúc Yên đã dặn dò cậu bé không được tùy tiện mở cửa cho người lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...