Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba


CHƯƠNG 155
“Nữ sinh vừa rồi đúng là không biết tự lượng sức mình, dáng người phằng lì như sân bay, đừng nói là không lọt vào mắt của Tổng giám đốc Hạ, đến người đàn ông bình thường cũng chẳng thích nổi.


Tô Nhược Hân đang đi đến cổng đột ngột quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ nhân viên vừa nói câu đó: “Tôi có lọt vào mắt đàn ông hay không cũng không liên quan đến cô.


Nữ nhân viên không ngờ lại bị Tô Nhược Hân nghe thấy, còn bị phản bác lại nên không khỏi cáu kỉnh: “Cô xông vào công ty chúng tôi là có liên quan đến tôi.


Tô Nhược Hân cau mày, khi tới cô còn hứng thú, bây giờ thì cô chẳng còn tâm trạng gặp Hạ Thiên Tường nữa, vì thế lấy điện thoại ra gọi cho anh, đầu bên kia nghe máy rất nhanh: “Tới rồi à? Sao còn chưa lên?”
Hạ Thiên Tường vừa nói xong thì cửa văn phòng mở ra, Tống Tử Hàm bước vào với nụ cười trên môi: “Thiên Tường, lâu rồi không gặp.


Tô Nhược Hân nghe câu đầu tiên sắc mặt còn dễ chịu, nghe thấy giọng nữ câu sau thì sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Về rồi.


Nói xong cô lập tức cúp máy.


Cô vừa mới xong câu “về rồi”, Hạ Thiên Tường nhìn Tống Tử Hàm trước mặt, lại ngẫm lại ý nghĩ của hai chữ “về rồi” này, anh thoáng chốc đã hiểu ra, cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với thư ký bên ngoài: “Ai cho vào thì tự đến bộ phận nhân sự làm thủ tục xin nghỉ đi.


Câu nói này khiến thư ký bên ngoài và Tống Tử Hàm đều sững sờ.

Hạ Thiên Tường chỉ đi mấy bước ngắn đã tới thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.

Thang máy cao cấp nhất hơn mười giây đã xuống đến sảnh toà nhà, nhưng anh vẫn còn thấy chậm.

Nhân viên nữ ở quầy lễ tân nhìn thấy Hạ Thiên Tường thì cũng sững sờ, Tống Tử Hàm vừa đi lên, Hạ Thiên Tường lại đi xuống, thế này… có vẻ không đúng.

“Chào Tổng giám đốc Hạ.

” Cô ta cung kính chào hỏi, không hiểu sao lại nghĩ đến nữ sinh vừa bị bọn họ đuổi ra ngoài, sau đó thì thấy hoảng hốt.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó chạy thẳng ra khỏi toà nhà công ty.

Anh vừa nhìn đã thấy Tô Nhược Hân đang cô đơn đứng ở bến chờ xe buýt cách đó hơn mười mét.


“Nhược Hân, lại đây.

” Giọng nam bá đạo vang khắp không gian công cộng.

Thu hút mọi người đàn ông và phụ nữ đang đi ngang qua đều nhìn về phía anh.

Chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest đen đang tiến thẳng tới chỗ một cô gái nhỏ.

Người đàn ông đẹp trai như vậy, cho dù có chạy cũng không giấu được khí chất tôn quý rõ ràng toát ra từ người anh.

Tô Nhược Hân đang đợi xe buýt, bất chợt nghe thấy tiếng gọi này, cô quay đầu lại thì thấy Hạ Thiên Tường đang chạy về phía mình, cô không ngờ anh lại đến nhanh như vậy, nhưng cô vẫn quay người, mặc kệ anh.

“Nhược Hân, sao không lên?” Hạ Thiên Tường đến nơi, nếu không phải tiếng gọi vừa rồi của anh thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh thì anh đã bế Tô Nhược Hân lên và đi rồi.

Nhưng ở nơi công cộng, dẫu sao cũng phải chú ý đến hình tượng cá nhân một chút.

“Hờ, anh đã có hẹn với người phụ nữ khác rồi thì đừng tới làm phiền tôi nữa.

Phiền chết đi được, tránh ra tránh ra.

” Tô Nhược Hân xua đuổi Hạ Thiên Tường như đuổi ruồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ không kiên nhẫn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui