“Kết quả phân tích vết máu trên hung khí đã có.” Đúng lúc này một cảnh sát cầm báo cáo đi tới.
“Là của Bà Lưu sao?” Luật sư Tần mở miệng hỏi một câu.
“Không phải.” Nhân viên cảnh sát lắc đầu.
Lý Minh nghe cảnh sát nói thì chẳng những không thở phào mà sắc mặt càng khó coi, lúc này cả người ông ta run rẩy.
Hai chân Lý Tiểu Ngân mềm nhũn, quỳ gối xuống đất.
“Vết máu trên hung khí là của con gái ông Lý, Lý Tiểu Ngân.” Cảnh sát nhìn Lý Tiểu Ngân quỳ trên mặt đất một cái, anh ta cũng có chút đau lòng cho cô gái nhỏ, nhưng sự thật là sự thật, anh ta là cảnh sát, không thể nói dối.
Cảnh sát nói xong thì bầu không khí im lặng, mọi người hoàn toàn khiếp sợ.
Vết máu trên hung khí là của Lý Tiểu Ngân?
Vì sao là Lý Tiểu Ngân?
Trong thời gian đó, trong hang động?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên hung khí có vân tay của Lý Minh, mà vết máu là của Lý Tiểu Ngân?
Mọi người đã đoán được, nhưng lại cũng không dám tin.
“Tôi không có, mấy người đang nói dối, hôm đó tôi đưa con gái về nhà xong thì phát hiện con gái bị thương, tôi lập tức đưa con gái đến bệnh viện, không hề đi qua hang động cô nói, mấy người đang nói dối, mấy người đang vu khống tôi.” Lý Minh lấy lại tinh thần, lớn tiếng phản bác.
“Cửa thôn Ngọc Thủy có máy giám sát, hai năm trước mấy sinh viên đi du lắp, lúc ấy bọn họ đang nghiên cứu số liệu, sau đó không tháo xuống, nhưng có rất ít người biết máy giám sát này, máy giám sát đã quay lại thời điểm bốn giờ hai mươi phút, ông Lý lái một chiếc xe biển số 541 mang theo Lý Tiểu Ngân đi qua.”
Bùi Vũ Ninh dừng một chút, nhìn Lý Minh đang sững sờ một cái, sau đó tiếp tục nói: “Bốn giờ hai mươi phút ông Lý lái chiếc xe tải rời khỏi thôn Ngọc Thủy, nhưng lúc ông Lý đến bệnh viện lại ngồi xe taxi, ông Lý đã để chiếc xe tải ở bãi rác ở vùng ngoại thành Hải Thành, cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe tải, sau khi kiểm tra kỹ, lúc ông Lý lái xe đến vẫn bình thường, xăng cũng còn, xin hỏi dưới tình huống này vì sao ông Lý lại bỏ chiếc xe của mình mà ngồi xe taxi?”
“Tôi, tôi không quen đường đi…” Trong lòng Lý Minh đã rất luống cuống, nhưng ông ta vẫn nói dối.
“Theo cảnh sát điều tra trước kia ông Lý làm việc cho công ty giao hàng ở Hải Thành một năm, biết rất rõ đường đi ở Hải Thành.” Bùi Vũ Ninh vạch trần lời nói của Lý Minh.
Lý Minh không nói nên lời.
“Dấu bánh xe ngoài hang động hoàn toàn trùng khớp với bánh xe của ông Lý.” Bùi Vũ Ninh lại ném một quả bom trước mặt mọi người: “Chiếc xe bán tải bị trộm trong một gara bỏ hoang, trước đó nó ở trong gara nửa năm, ngày hai mươi hai thôn Ngọc Thủy có trận mưa to, đến chạng vạng tối mới tạnh, sau năm giờ sáng ngày hai mươi ba nó vẫn luôn đậu ở bãi rác, cho nên dấu bánh xe trước hang động chỉ có thể là rạng sáng hai mươi ba, mà chiếc xe bán tải này cũng chỉ có ông Lý lái, chứng tỏ rạng sáng ngày hai mươi ba ông Lý đã lái qua hang động.”
“ông Lý còn muốn bổ sung gì không?” Bùi Vũ Ninh hỏi Lý Minh lại không nhịn được nhìn Lý Tiểu Ngân một cái, lúc này Lý Tiểu Ngân ngồi dưới đất, ngơ ngác, không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Minh ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích cũng không nói gì, không phải ông ta không muốn nói, mà là ông ta không biết nói gì.
“Sự thật chứng minh ông Lý đón Lý Tiểu Ngân từ khách sạn, sau khi tách khỏi mấy người dân cũng không về nhà, mà là đến hang động, hiện tại ông Lý có thể nói xem ông đến hang động làm gì không? Vì sao trong hang động có hung khí chứa vân tay của ông Lý, còn dính máu của Lý Tiểu Ngân, lúc đó ông Lý đã làm gì Lý Tiểu Ngân trong hang động?” Bùi Vũ Ninh không phải không đồng tình với Lý Tiểu Ngân, nhưng sự thật là sự thật, không thể bởi vì bạn còn nhỏ tuổi thì phải giấu giếm sự thật.
Mọi người ở đó đã hiểu, đương nhiên người xem phát sóng trực tiếp cũng hiểu được.
“ông Lý, xin hỏi lúc đó ông đã làm gì con gái mình?” Có phóng viên không nhịn được hỏi.
“ông Lý, thương tích trên người con gái ông là do Vân Thành làm hay là ông làm?” Một phóng viên khác càng hỏi trực tiếp.
Mà phóng viên hỏi xong thì mọi người ồ lên.
Cả người Lý Minh cứng đờ, ông ta nhanh chóng ngước mắt nhìn phóng viên kia một cái, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi không thể không chế, phản ứng của ông ta đã chứng minh lời phóng viên nói.
Mọi người ở đây còn có người xem phát sóng trực tiếp đã hiểu rõ.
“Tôi có thể chứng minh bằng chứng của Bùi Vũ Ninh là thật.” Cảnh sát trưởng Lưu gãi đúng chỗ ngứa nói một câu.
Khóe môi Lý Minh giật giật, không nói được gì, ông ta cho rằng mình đã làm không chê vào đâu được, lại không nghĩ tới người ta điều tra ta được.
“Ông Lý, mời ông giải thích rạng sáng ngày hai mươi ba ông đã làm gì trong hang động? Vì sao trong hang động có hung khí có vân tay của ông Lý, còn có máu của Lý Tiểu Ngân?” Cảnh sát phụ trách chuyện này hỏi Lý Minh, lời anh ta nói không giống như phóng viên, phóng viên hỏi Lý Minh có thể không trả lời, nhưng cảnh sát hỏi thì Lý Minh phải trả lời.
“Tôi, tôi, tôi…” Lý Minh không nhịn được run rẩy, nửa ngày không nói được gì.
Mọi người nhìn phản ứng của Lý Minh thì đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Mẹ nó, sự thật là như vậy sao? ông ta tự mình làm cho con gái bị thương như thế, sau đó vu khống cho Đường Vân Thành?” Có người lập tức nói to, đương nhiên cũng nói ra sự thật.
“Đúng là không bằng cầm thú.”
“Cô gái nhỏ luôn đang nói dối sao? Vừa rồi cô bé còn làm chứng giả cho Lý Minh, hơn nữa cô bé nói mình hoàn toàn tỉnh táo, cho nên cô bé biết mọi chuyện… Việc này càng nghĩ càng thấy khủng khiếp.”
“Cô gái mười một tuổi lại làm ra chuyện như vậy, tôi không thể tin được, nhưng sự thật lại làm cho tôi không thể không tin.”
“Cô ta là cô gái nhỏ mười một tuổi sao? Thật sự làm cho người ta khó tin.”
Bởi vì thẩm tra xử lí công khai, cho nên có không ít người, tiếng mọi người bàn tán không ngừng truyền tới.
Sự thật đã quá rõ ràng.
“Tại bà, tại bà, vì sao bà nhiều chuyện như thế.” Lý Tiểu Ngân vốn quỳ gối dưới đất đột nhiên bò đến trước mặt Bà Lưu, đưa tay nắm lấy tóc Bà Lưu: “Ai cần bà xen vào việc người khác, đều do bà làm hại.”
“Tiểu Ngân, con đừng như vậy, mẹ muốn tốt cho con, mẹ không thể để con tiếp tục như thế…” Bà Lưu bị con gái nắm lấy tóc thì đau đớn hít một hơi, lại còn khuyên con gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...