Thực ra cái lý do này của Lý Minh, kiểu chất vấn này, miễn cưỡng có thể nói là qua.
Con gái của ông ta xảy ra chuyện như vậy, sự nghi ngờ của ông ta, sự thận trọng của ông ta, mọi người có thể hiểu được.
“Lý Minh, ông nói câu này phải dựa vào lương tâm, tôi bị người ta mua chuộc? Ông nói xem tôi bị ai mua chuộc? Hôm nay tôi mời người của hiệp hội bảo vệ quốc tế đến để giúp con gái đòi lại công đạo, người ta cũng đồng ý sẽ giúp đỡ Tiểu Ngân vô điều kiện, sẽ miễn phí thưa kiện cho chúng ta, sẽ giúp chúng ta trừng trị kẻ xấu, báo thù cho Tiểu Ngân.
Ông nói xem tôi bị ai mua chuộc mới làm như vậy?” Không biết có phải bà Lưu quá tức giận không, dùng lực đẩy ngã Lý Minh.
Bà Lưu tức giận, nghiêm nghị nói, đột nhiên nhận được sự đồng cảm của rất nhiều người.
Bà Lưu mời người của hiệp hội bảo vệ quốc tế đến để giúp con mình, chính là dùng hành động thực tế muốn giúp cô bé đòi lại công bằng, là thật sự muốn trừng trị kẻ xấu.
Không giống như Lý Minh vẫn luôn nói là muốn giúp con gái đòi lại công đạo, nhưng lại không có một chút hàng động thực tế nào.
Vì vậy so với Lý Minh, thái độ của bà Lưu mới là thái độ của một người mẹ nên có, tất cả những việc mà bà Lưu làm mới là việc mà một người mẹ làm cho con gái của mình.
“Tôi không biết bà rốt cuộc an tâm cái gì, nhưng tôi không muốn nói những lời vớ vẩn với bà, bà mau cút đi.” Lý Minh nói không lại bà Lưu, lại muốn đuổi người đi, lúc này nhìn ông ta dường như có chút gấp gáp.
Thái độ của ông ta như thế này khiến mọi người đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ông ta có thể nghi ngờ, có thể thận trọng, nhưng ông ta không có lý do gì để đuổi người ta đi như vậy, ít nhất ông ta nên hỏi rõ ràng, hoặc điều ra rõ ràng?”
Sau đó ông ta lại quay về phía phóng viên của mấy tòa soạn lớn, mặc dù cố gắng kiềm chế, nhưng trên khuôn mặt ông ta vẫn hiện lên sự tức giận: “Mọi người đừng sợ, đừng sợ, bà ta chính là một kẻ điên, bà ta đang lên cơn điên đó.”
“Ông Lý, tôi cảm thấy cách làm của bà Lưu không sai, cho dù đối phương là ai? Cho dù đối phương có bối cảnh như thế nào, lúc chúng ta gặp khó khăn mời các tổ chức có liên quan đến để giúp đỡ chúng ta giải quyết vấn đề, điều này là một cách làm đúng đắn, cũng là một cách thông minh, tôi không hiểu ông Lý, tại sao ông lại bài xích như vậy.” Một phóng viên không nhịn được thẳng thắn nói ra sự nghi ngờ của mình, bởi vì chuyện của cô bé thực sự quá đặc thù, quá mẫn cảm, vì vậy trước đó có rất nhiều lời phóng viên cũng không dám nói một cách tùy tiện, nhưng dưới tình huống như thế này, phóng viên cảm thấy mình phải nói.
“Đúng, cách làm của bà Lưu không sai, bà ấy cũng chỉ vì suy nghĩ cho con gái của hai người thôi.” Một phóng viên khác cũng gật đầu phụ họa.
“Ông Lý, có phải ông có hiểu nhầm gì đó với hiệp hội bảo vệ trẻ em và phụ nữ của chúng tôi? Hoặc có nghi ngờ gì? Có một điều ông có thể yên tâm, Hiệp hội bảo vệ của chúng tôi là có bộ phận hành pháp quản chế chuyên môn, cũng chịu sự ràng buộc của các quy tắc của hiệp hội bảo vệ quốc tế, cũng chịu sự giám sát của tất cả mọi người, vì vậy, ông Lý, ông có thể hoàn toàn tin tưởng chúng tôi, nếu như ông có bất kỳ sự hoài nghi nào, hoặc có bất kỳ sự chất vấn sự nghi ngờ chất vấn nào, đều có thể nói thẳng ra, thậm chí ông còn có thể gửi đơn tố cáo lên các cơ quan có liên quan, thông thường, nếu như ông Lý có bất kỳ sự nghi ngờ nào đều có thể đi tố cáo chúng tôi.” Nhân viên của Hiệp hội bảo vệ quốc tế cũng bày tỏ thái độ của mình ở trước mặt mọi người.
Những lời nói này của nhân viên của Hiệp hội bảo vệ quốc tế có thể nói là rất hợp tình hợp lý, lập tức nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người, thậm chí là tán thưởng.
Đây mới chính là một tổ chức làm việc vì nhân dân.
“Tôi không tin các người, các người đều là cá mè một lứa, các người là bè lũ với nhà họ Đường, những lời các người nói có dễ nghe đến mức nào cũng vô dụng thôi, cuối cùng các người vẫn sẽ giúp nhà họ Đường, chắc chắn các người là người mà nhà họ Đường mời đến.” Lý Minh rõ ràng vô cùng bài xích nhân viên của Hiệp hội bảo vệ quốc tế, cho dù người kia nói gì, ông ta cũng không tin, còn càn quấy.
“Ông Lý, tôi phải nói rõ một chút, Hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em chúng tôi là bảo vệ trẻ em và phụ nữ, chính bà Lưu đã liên hệ với chúng tôi, còn về nhà họ Đường mà ông nói, nhà họ Đường không nằm trong phạm vi bảo vệ của chúng tôi, vì vậy nhà họ Đường không thể mời người của Hiệp hội bảo vệ quốc tế chúng tôi.” Nhân viên của Hiệp hội bảo vệ quốc tế không hề tức giận, chỉ tranh luận, thái độ của anh ta như vậy càng nhận được sự đồng tình của mọi người.
“Nếu như ông Lý vẫn còn nghi ngờ, lúc chúng tôi giúp đỡ con gái ông, có thể mời cơ quan phát luật có liên quan đến để giám sát chuyện này, đến lúc đó muốn mời người nào đến giám sát, có thể do ông Lý quyết định.” Nhân viên của Hiệp hội bảo vệ quốc tế có thể nói là đã biểu hiện thành ý vô cùng lớn.
“Tôi không tin các người, không tin, các người mau đi đi, các người là cùng một giuộc với nhà họ Đường.” Nhưng rõ ràng Lý Minh không nghe, còn nói bọn họ cùng một giuộc với nhà họ Đường.
Mọi người lại cảm thấy mơ hồ, nếu như Lý Minh ngay cả một tổ chức như vậy mà còn không tin, vậy thật sự không biết ông ta tin tưởng cái gì?
Mặc dù nói quả thực có chuyện các cơ quan sẽ bao che cho nhau, nhưng cũng không thể một cái gậy mà lật cả con thuyền được, hơn nữa người ta là người của Hiệp hội bảo vệ quốc tế, người nhà họ Đường cho dù ở nước Z có lợi hại như thế nào, cũng không thể khống chế được người của Hiệp hội quốc tế, hơn nữa người của Hiệp hội quốc tế cũng đã nói có thể để Lý Minh tự mình mời cơ quan pháp luật đến để giám sát, tất cả các cơ quan pháp luật đều bảo vệ nhà họ Đường.
Lời nói này của Lý Minh có chút càn quấy.
Nếu như là người có chút hiểu biết về chính trị đều biết vẫn còn có nhà họ Cố vẫn luôn coi nhà họ Đường như cái gai trong mắt, vẫn luôn chực chờ ra tay.
Thực ra, đến lúc đó nếu như thật sự do Lý Minh mời cơ quan pháp luật đến để quan sát, còn sợ là người nhà họ Cố sẽ giở trò ở sau lưng, đến lúc đó sợ là sẽ càng bất lợi với Đường Vân Thành.
Mọi người càng nghi ngờ Lý Minh, lúc trước mọi người nhìn thấy cô bé quá đáng thương nên không chú ý đến những chuyện khác, cũng không dám tùy tiện đụng vào những thứ kia.
Nhưng bây giờ mẹ của cô bé đã xuất hiện, còn mời người của Hiệp hội tổ chức quốc tế đến để giúp đỡ, dưới tình huống như vậy, có chuyện gì, có lời nào, có nghi hoặc gì có thể nói ra để làm sáng tỏ.
Thậm chí cho dù bây giờ có người thanh minh cho Đường Vân Thành, mặc dù rất có khả năng sẽ bị mắng, nhưng cũng sẽ không giống như lúc trước dẫn đến sự phản cảm của mọi người, dù sao cũng đã có một tổ chức đứng ra làm người chủ trì công đạo, suy nghĩ của mọi người với chuyện này đều có sự thay đổi.
Không còn là lấy mạnh ức hiếp yếu, không còn là nhà họ Đường quá mạnh, cô bé quá yếu.
Vì vậy, lúc này, người thanh minh giúp Đường Vân Thành sẽ không tạo ra sự phản cảm quá lớn, là vì mọi người đều tin tưởng tổ chức lớn mạnh trước mặt có thể chủ trì công đạo, nhà họ Đường sẽ không còn cao cao tại thượng, mọi chuyện cũng sẽ không còn là nhà họ Đường một tay che trời nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...