Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Má ơi, ông già vậy mà lại quản anh ta!

Đã nhiều năm rồi ông già không nói chuyện với anh ta, chứ đừng nói chi là quản anh ta, những năm gần đây trong mắt ông già cũng chỉ có bức chân dung của ông ta.

Ông già thường xuyên ở trong phòng vẽ tranh cả ngày lẫn đêm, anh ta cảm thấy ông già không khác gì so với hòa thượng xuất gia.

Hôm nay ông già hoàn tục rồi?

Anh ta nhìn về phía Trương Minh Hoàng, dừng lại hai giây, sau đó yên lặng đi đến cái ghế ở bên cạnh của Trương Minh Hoàng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thành thiếu chủ ngồi xuống, quen thói muốn bắt chéo chân, nhưng mà đúng lúc này ánh mắt của Trương Minh Hoàng chậm rãi quay lại.

Cái chân đang giơ lên một nửa của Thành thiếu chủ ngoan ngoãn bỏ trở về, sau đó ngồi ngay ngắn chỉnh tề, quy cũ như là một học sinh tiểu học.

Khóe môi của quản gia Trọng ngoắc ngoắc, cái thằng nhóc thối này, cậu lại xấc xược nữa đi?

Lúc nãy đắt chí muốn lên trời, một câu nói của thành chủ thì lập tức ngoan thành mèo.

Tâm trạng của quản gia Trọng lập tức cảm thấy thoải mái.

Quả nhiên là ác nhân phải có người mài giũa.

Thành thiếu chủ nhất định phải bị thành chủ mài.

Những năm gần đây thành chủ không quan tâm đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, cũng mặc kệ chuyện của Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ sắp lên đến tận trời.


Giờ phút này Trình Nhu Nhu ở một bên vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cô ta vẫn cứ luôn ngơ ngác nhìn về phía Thành thiếu chủ, lúc Thành thiếu chủ đi lại, ánh mắt của cô ta cũng di chuyển theo Thành thiếu chủ.

Sau khi Thành thiếu chủ ngồi xuống, ánh mắt của cô ta cũng dừng lại theo Thành thiếu chủ, sau đó vẫn nhìn thẳng về phía Thành thiếu chủ như cũ, dường như là hai mắt đang dính ở trên người của Thành thiếu chủ, rốt cuộc cũng không di chuyển được.

Dáng vóc của Thành thiếu chủ đẹp mắt, phụ nữ thấy Thành thiếu chủ rồi thì đều nhìn chăm chăm, đều nhịn không được mà muốn nhìn nhiều thêm một chút, nhưng mà cũng không có mấy người nhìn ngơ ngác lâu giống như là Trình Nhu Nhu.

Người ở đây đương nhiên đều thấy được, nhưng mà cũng chỉ làm như là không thấy, cũng không nói gì. Tiểu Cửu muốn nhắc nhở Trình Nhu Nhu một chút, Tiểu Cửu vươn cánh tay nhẹ nhàng chạm chạm vào Trình Nhu Nhu, nhưng mà Trình Nhu Nhu lại không phát giác, vẫn cứ nhìn Thành thiếu chủ mà ngẩn người như cũ.

Tiểu Cửu bất lực, không tiếp tục làm cái gì nữa.

Bị Trình Nhu Nhu cứ nhìn chằm chằm như thế, ngược lại là Thành thiếu chủ hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì.

Đối với vị Thành thiếu chủ này mà nói, người và sự việc có thể ảnh hưởng đến anh ta không nhiều, trừ phi là tự anh ta để ý tới.

Sự việc và người mà anh ta không thèm để ý tới thì từ xưa đến nay anh ta sẽ không nhìn nhiều.

Một câu nói, một ánh mắt lúc nãy của thành chủ, giờ phút này Thành thiếu chủ im lặng ngồi ở đằng kia, cả nửa ngày cũng không động đậy, cũng không nói gì.

Cường nhìn thấy thì phải gọi là kinh ngạc, anh ta đi theo bên cạnh Thành thiếu chủ lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thành thiếu chủ yên tĩnh ngồi trong một khoảng thời gian dài như thế, hơn nữa còn không nói tiếng nào.

Quả nhiên vẫn là thành chủ lợi hại.

Sau khi Trương Minh Hoàng nhìn Mặc Thành một chút thì không tiếp tục để ý tới anh ta nữa. Mặc Thành bưng ly trà trước mặt từ từ uống trà.


Thành thiếu chủ vẫn là đến đây sớm, kết quả giám định vẫn còn chưa có, Thành thiếu chủ uống đến ly trà thứ năm rồi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Thành thiếu chủ nhìn về phía Trương Minh Hoàng, thử thăm dò mở miệng nói: “Lão…”

Bình thường gọi quen miệng rồi, vừa mới mở miệng thiếu chút nữa đã gọi lão già.

Ở trước mặt của người khác, Thành thiếu chủ có làm bậy như thế nào cũng được, nhưng mà ở trước mặt của thành chủ thì không dám làm càn, anh ta vội vàng đổi giọng.: “Thành chủ…”

“Lão thành chủ đã qua đời sắp ba mươi năm rồi.” Trương Minh Hoàng nghiêng đầu qua nhìn anh ta một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn không ra được vui buồn.

Trong nháy mắt Thành thiếu chủ ngồi thẳng người, trong đôi mắt rõ ràng có nhiều hơn mấy phần kinh ngạc. Hôm nay ông già bị làm sao vậy?

Vậy mà lại nghiêm túc như thế.

Ông già mà anh ta quen biết cũng không phải là như thế này.

Anh ta chỉ là nói sai mà thôi, ông già thông minh như vậy không có khả năng nghe không hiểu.

Cho nên ông già có ý gì?

“Thành chủ, ý của Mặc Thành là nói người đã già rồi.” Quản gia Trọng vừa mới bị Thành thiếu chủ làm tức giận đến nỗi dạ dày đều đau, hiện tại vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên là muốn thừa cơ “báo thù”.

Thành thiếu chủ: “…”


Ánh mắt của Thành thiếu chủ di chuyển nhìn về phía quản gia Trọng, từ lúc nào mà ông già này lại trở nên âm hiểm như thế?

Ánh mắt của Trương Minh Hoàng lại di chuyển về phía Thành thiếu chủ lần nữa, nhìn anh ta một chút, cái nhìn đó vô cùng bình thản, bình thản đến nỗi người ta cảm thấy không có bất cứ sự khác thường nào, nhưng mà lại để Thành thiếu chủ run rẩy một chút.

Ông già thật sự động khí?

Thành thiếu chủ cũng là người khôn khéo như hồ ly, đương nhiên biết có chuyện gì xảy ra, Thành thiếu chủ biết sợ là thành chủ đã biết rằng lúc trước anh ta động tay động chân vào chuyện giám định.

Lúc anh ta làm chuyện đó, anh ta chưa từng do dự chút nào, lúc anh ta đến góp vui, anh ta cũng không hề cảm thấy lo lắng.

Nhưng mà hiện tại con mẹ nó anh ta khẩn trương như vậy, chột dạ như vậy là có chuyện gì hả?

Đã nhiều năm rồi ông già không để ý đến anh ta, thậm chí đã qua một khoảng thời gian rất lâu rồi không có nói chuyện với anh ta, ngày hôm nay vậy mà lại bắt đầu quản anh ta?

Hơn nữa cái này rõ ràng là dự định muốn tính sổ với anh ta à.

Ông già đang yên đang làm sao đột nhiên lại thay đổi vậy chứ?

Chuyện này cũng không có người nào thông báo trước cho anh ta, nếu như trước đó có người thông báo cho anh ta thì sao?

Anh ta không đến?

Vậy thì chắc chắn là không thể nào rồi, chuyện vui như vậy, nếu như anh ta không đến thì chắc chắn anh ta sẽ phải hối hận cả đời.

Cho nên cho dù anh ta có biết ông già muốn tính sổ với anh ta, anh ta vẫn phải đến.

Cùng lắm thì chờ kết quả giám định lần này ra, anh ta chủ động nhận sai với ông già.

Nhưng mà ông già cũng thật sự có thể nhịn, đã sớm hoài nghi anh ta, anh ta cũng đã ngồi ở đây lâu như vậy rồi, vậy mà ông gà nhắc cũng không thèm nhắc một tiếng.


Quả nhiên là hồ ly!

“Lão già kia, ông có ý gì hả! Ông muốn châm ngòi li gián à?” Lúc này ở trong lòng của Thành thiếu chủ rất phiền muộn, đối với thành chủ thì anh ta không dám quá làm càn, nhưng mà đối với quản gia Trọng bỏ đá xuống giếng thì anh ta cũng sẽ không nhịn.

“Thành thiếu chủ, chúng tôi đã già rồi, Thành thiếu chủ cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên kết hôn.” Lần này quản gia Trọng không hề tức giận chút nào hết, trên mặt ngược lại còn mang theo nụ cười.

Sắc mặt của Thành thiếu chủ nhanh chóng thay đổi, lão già này quả nhiên càng ngày càng âm hiểm.

Kết hôn? Tại sao anh ta lại phải kết hôn?

Hơn nữa, anh ta có kết hôn hay không lão già quản được à?

Trình Nhu Nhu vẫn luôn nhìn về phía Thành thiếu chủ, không biết suy nghĩ đến cái gì đó ánh mắt đột nhiên sáng lấp lánh.

“Ông quản hả? Chính ông đã hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn là một lão già độc thân, ông có cái gì mà quản tôi?” Từ trước đến nay Thành thiếu chủ ác mồm ác miệng, đối với quản gia Trọng sẽ không lưu tình chút nào.

Quản gia Trọng âm thầm cắn răng, cái thằng nhóc thối này quả nhiên chọc cho người ta giận.

Trương Minh Hoàng cũng là người đã hơn năm mươi năm rồi vẫn là một ông già độc thân, đột nhiên di chuyển tầm mắt nhìn về phía Thành thiếu chủ, ánh mắt cứ nhìn anh ta như vậy.

Trong lòng Thành thiếu chủ cảm thấy nặng nề, mẹ kiếp, lúc nãy nhất thời nhanh miệng quên mất chuyện thành chủ vẫn còn chưa kết hôn.

Thành thiếu chủ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất một người, đầu óc của anh ta nhanh chóng suy chuyển, nghĩ xem phải giải thích như thế nào.

“Quản gia Trọng nói rất đúng, con cũng nên kết hôn rồi.” Nhưng mà Thành thiếu chủ còn chưa nghĩ kỹ lời nói phù hợp thì Trương Minh Hoàng đột nhiên mở miệng nói.

Thân thể của Thành thiếu chủ cứng đờ, trái tim đột nhiên trầm xuống, lập tức có một loại dự cảm vô cùng không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui