Anh ta cũng không cần phải bị ép diễn kịch nữa.
“Tại sao anh lại muốn làm như vậy, tại sao hả?” Bùi Doanh không hiểu, cô ta không hiểu tại sao Thành thiếu chủ lại muốn làm như vậy.
Đương nhiên là cô ta lại càng không cam tâm, không cam tâm kế hoạch mà mình đã sắp xếp tốt lại vô ích một lần nữa.
“Chỉ dựa vào cô? Cũng xứng đáng chất vấn bổn thiếu chủ?” Thành thiếu chủ nhìn cô ta, ánh mắt đó giống như là đang nhìn một đống rác rưởi vô cùng buồn nôn.
“Bổn thiếu chủ chính là buồn chán cho nên muốn tìm việc vui mà thôi, chỉ là do cô quá ngu, thiệt là làm bổn thiếu chủ mất hứng mà.”
Cường nghe thấy lời nói của Thành thiếu chủ nhà mình, lông mày hơi nhướng lên, được rồi, Thành thiếu chủ không giả vờ thì không phải là Thành thiếu chủ.
Thành thiếu chủ rõ ràng muốn biết át chủ bài của Bùi Doanh, cho nên cố ý dụ Bùi Doanh cắn câu.
Đương nhiên chuyện phía sau mà Thành thiếu chủ đang làm quả thật là đang làm việc vui, tìm kích thích.
Ban đầu chỉ cần Trình Nhu Nhu xuất hiện, dựa vào năng lực của Thành thiếu chủ, chuyện của Bùi Doanh đã có thể kết thúc rồi, nhưng mà Thành thiếu chủ lại còn muốn động tay động chân trên giám định máu mủ.
Thành thiếu chủ còn dặn dò anh ta để cho người đến lâu đài lấy tóc của bà lão tới, đương nhiên số lượng tóc còn có hơi nhiều, dù sao thì muốn cắm số tóc đó ở trên đầu của Trình Nhu Nhu, còn không thể để Tiểu Cửu nhận ra?Một hai sợi chắc chắn là không thể được.
Cũng ngay là mỗi ngày Mai Lan chải đầu cho bà cụ, lấy một chút tóc của bà cụ vẫn là chuyện không khó.
Hiện tại bà cụ một đầu tóc bạc, anh ta còn cố ý cho người nhuộm thành màu đen, anh ta còn không nghĩ ra Thành thiếu chủ phải tốn công tốn sức như vậy là đang muốn làm cái gì.
Mà lúc Thành thiếu chủ kêu anh ta làm những chuyện này đều phải giấu giếm người khác.
Ngày mai có kết quả giám định, nếu như không giống với trước đó vậy thì thành chủ không cần điều tra cũng biết rằng Thành thiếu chủ đã động tay động chân.
Có đôi khi Cường cảm thấy đầu óc của Thành thiếu chủ không bình thường chút nào.
Cường cảm thấy nên để thành chủ và công chúa chỉnh Thành thiếu chủ một chút mới được.
Bùi Doanh vừa mới nói Thành thiếu chủ muốn lợi dụng cô ta, Cường cảm thấy nghe thấy lời nói này thật sự đã oang uổng cho Thành thiếu chủ rồi. Từ lúc vừa mới bắt đầu, Thành thiếu chủ chính là muốn đẩy cô ta ra ngoài làm kẻ đứng đầu.
Nói dễ nghe một chút cũng có thể nói là Thành thiếu chủ đang trừ bỏ một kẻ thù cho cô cả nhà họ Đường.
Nhưng mà tính tình của Thành thiếu chủ có làm chuyện tốt cũng tuyệt đối không muốn người khác cảm kích, bởi vì cho dù chuyện tốt do Thành thiếu chủ làm ra thì nó muốn khó chịu bao nhiêu liền có khó chịu bấy nhiêu.
“Thành thiếu chủ, anh không sợ con gái của thành chủ thật sự là Đường Thấm Nhi? Thành thiếu chủ không sợ đến lúc đó Đường Thấm Nhi trực tiếp cướp đi mọi thứ trong tay của anh ư?” Bùi Doanh không muốn tin tưởng, cũng không thể tin tưởng được, cô ta không tin Thành thiếu chủ sẽ thật sự không thèm để ý những chuyện này.
“Có phải là đầu óc của cô ta có vấn đề hay không vậy?” Lần này Thành thiếu chủ nghìn cũng không thèm nhìn Bùi Doanh, mà lại trực tiếp hỏi Cường.
Khóe môi của Cường hơi kéo ra, đầu óc của Thành thiếu chủ nhà mình không bình thường, còn không biết xấu hổ nói đầu óc của người khác có vấn đề nữa hả?
“Người đâu? Đưa người này ra ngoài đi.” Cường không hổ là vệ sĩ ở bên cạnh Thành thiếu chủ, hiểu rất rõ suy nghĩ của Thành thiếu chủ, Cường biết Thành thiếu chủ đây chính là muốn đuổi người.
Để một người phụ nữ khiến cho người ta chán ghét tự cho mình là đúng ở đây, anh ta nhìn mà cũng cảm thấy khó chịu nữa.
Của phòng mở ra, lập tức có một người bước vào, người kia đi lên phía trước một phát bắt được Bùi Doanh, trực tiếp kéo Bùi Doanh đi ngay, vừa dứt khoát lại vừa thô bạo.
Đều là người đi theo bên cạnh Thành thiếu chủ, ít nhiều gì cũng hiểu tính nết của Thành thiếu chủ, mặc dù bình thường tính tình của Thành thiếu chủ có chút cổ quái không dễ ở chung cho lắm, nhưng mà tình huống trực tiếp đuổi người như thế vẫn không có nhiều lắm.
Trừ phi là ghét đến cực điểm, đã như vậy rồi thì cần gì phải khách khí.
Bùi Doanh cũng không còn kịp giãy dụa, trực tiếp bị lôi ra bên ngoài, sau đó bị ném ra ngoài cửa lớn.
Bùi Doanh mang theo gương mặt khó tin hoàn toàn chết lặng, nhưng mà lúc này cô ta thật sự sợ hãi.
Thành thiếu chủ đã hoàn toàn mặc kệ cô ta, hơn nữa rõ ràng Thành thiếu chủ muốn đẩy cô ta đi, nếu đến lúc đó thành chủ biết tất cả chuyện này đều là do cô ta làm.
Hậu quả đó, Bùi Doanh cũng không dám nghĩ tới.
Không, cô ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, cô ta nhất định phải nghĩ cách.
Giờ phút này cô ta nhớ đến Trịnh Hùng, cho dù có chết thì cô ta phải lôi kéo Trịnh Hùng chết cùng một chỗ, ít nhất là có Trịnh Hùng ở đó, đến lúc đó hoặc ít hoặc nhiều gì cũng có thể chống lại thành chủ được một chút, nếu tình huống tốt thì nói không chừng thành chủ sẽ lưu tình.
Cô ta cũng nghĩ đến người đàn ông cô ta yêu mà không thể đạt được, nhưng mà cuối cùng cô ta cũng không đành lòng lôi anh ta xuống nước vào thời điểm này.
Sau khi Bùi Doanh rời khỏi, rốt cuộc trên mặt của Thành thiếu chủ cũng đã lộ ra nụ cười, không có người phụ nữ buồn nôn ở đây, làm bầu không khí trở nên trong lành hơn.
“Cường, ngày mai thành chủ đã muốn làm giám định máu mủ, chúng ta cũng nên đến đó góp vui đi nào.” Chuyện vui như thế anh ta không đi thật sự là có lỗi với bản thân mình.
Hơn nữa anh ta cũng phải đi chăm sóc cô em gái của anh ta mới được.
“Thành thiếu chủ, tôi có thể không tìm đường chết được không?” Cường hoàn toàn ngơ ngẩn, loại tình huống này không phải là Thành thiếu chủ nên tránh xa xa hả? Thành thiếu chủ lại còn muốn đi tham gia náo nhiệt nữa chứ?
Mặc kệ Thành thiếu chủ là vì cái gì, Thành thiếu chủ động tay động chân lên báo cáo giám định máu mủ của thành chủ là sự thật.
Thành thiếu chủ đây là đang lo lắng thành chủ không bắt được anh ta, sau đó tự mình đưa đến cửa?
“Ngày mai chắc chắn sẽ rất vui, mấy cái chuyện vui đó sao có thể thiếu tôi được?” Thành thiếu chủ căn bản cũng không nghe lọt tai lời của Cường, hoặc là nói suy nghĩ của anh ta với Cường không phải là cùng một suy nghĩ.
“Thành thiếu chủ, có một vài chuyện vừa có thể tham gia vào, có một vài chuyện vẫn nên không tham gia vào cho tốt hơn, nếu như Thành thiếu chủ không động tay động chân vào kết quả giám định máu mủ, Thành thiếu chủ có muốn như thế nào cũng được, nhưng mà …” Cường phát hiện Thành thiếu chủ căn bản không nghe lời của anh ta, cho nên dứt khoát nói dễ hiểu hơn một chút.
“Sao vậy? Cậu lo lắng là ông già sẽ xử lý tôi hả?” Dường như là cuối cùng Thành thiếu chủ cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
“Không phải là lo lắng, là chắc chắn.” Cường sợ Thành thiếu chủ thật sự sẽ đi tìm đường chết, trực tiếp nói hết lời,.
Dưới tình huống như vậy, Cường cảm thấy dù thành chủ có rộng lượng đến đâu thì cũng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thành thiếu chủ.
Anh ta biết Thành thiếu chủ một nửa là vui đùa, một nửa là giúp cô cả nhà họ Đường, nhưng mà thành chủ không biết được, người không biết còn tưởng rằng là Thành thiếu chủ có ý khác.
“Vậy còn không phải là vui hơn nữa hả, vậy thì tôi chắc chắn càng phải đi.” Ánh mắt của Thành thiếu chủ đột nhiện sáng lên, cũng không biết là nghĩ đến cái gì đó, vậy mà lại còn có nhiều hơn mấy phần hưng phấn.
Cường: “…”
Thành thiếu chủ không phải là cuồng ngược đãi đó chứ, là loại người không nhận ngược thì cả người không thấy thoải mái?
Hay là Thành thiếu chủ cảm thấy từ trước đến nay thành chủ yêu thương anh ta, sẽ không thật sự làm gì anh ta.
Hay là Thành thiếu chủ đang muốn cố ý thăm dò ở trong lòng thành chủ, anh ta với công chúa Quỷ Vực Chi Thành, người nào quan trọng hơn.
Quả nhiên Thành thiếu chủ thật sự muốn tìm đường chết.
“Thành thiếu chủ, chờ thành chủ tìm công chúa trở về, anh đã trở thành người ngoài.” Cường cảm thấy anh ta là một người vệ sĩ, thật sự có nghĩa vụ nhắc nhở Thành thiếu chủ một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...